Dù rất muốn ở cùng Phùng Y Nguyệt nhưng Nhiếp Cảnh Thiên không thể, khách tới dự ngoài người thân, bạn bè ra thì còn có cả những đối tác lâu năm, những khách hàng thân thiết nên anh buộc phải tiếp đãi đàng hoàng. Đến khi đám cưới diễn ra được một nửa, anh mới có thể đi gặp vợ mình.
Bước vào phòng, nhìn thấy cô gái một thân váy trắng ngủ đến bất chấp hình tượng mà vừa buồn cười, vừa xót. Vì không để mẹ bầu bị mệt nên váy cưới đã chọn loại đơn giản và nhẹ nhất. Tóc không làm quá cầu kì, mặt cũng chỉ đánh một lớp phấn nhẹ. Anh bước đến cạnh vợ, hôn vài cái lên má cô, thì thầm đánh thức cô dậy.
“Heo lười à, dậy ăn một chút đi rồi lại ngủ nữa nhé?”_Nhiếp Cảnh Thiên ôm cô dậy.
“Ừm…em không ăn đâu, chỉ mu## ##u ##o#”
Những từ ngữ cuối câu dường như cũng chưa tỉnh ngủ nên chẳng chịu xuất hiện rõ ràng.
“Em nói gì? Mau dậy nào, ăn cùng anh một chút rồi có thể tiếp tục ngủ…”
Anh nào để vợ mình đói, nhất quyết phải đánh thức cô dậy.
“…”
“Không dậy là anh cắt ăn vặt tháng tới nhé?”
Cách đơn giản nhất để khiến trẻ con nghe lời đó là cất hết bánh kẹo của chúng và quả thật nó rất hữu dụng.
“A…không cho cắt…”_Phùng Y Nguyệt liền có phản ứng với lời nói của anh.
“Vậy thì mau dậy đi ăn nào, em không ăn là con sẽ đói đó”
“Em biết rồi…”
Tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng khi nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-nho-am-ap-cua-nhiep-dai-thieu-gia/3499732/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.