Dù cả hai ở gần vị trí gốc khuất nhưng may mắn vẫn trong phạm vi camera quay lại được.
“Sao giấu anh?”
“Không phải em giấu…em chỉ là không muốn anh lo, em muốn tự mình trừng trị ả ta…”
“Anh có nên tin không?”_Nhiếp Cảnh Thiên quay bước rời đi.
“Ấy, anh đừng giận, em nói thật mà, anh cũng hiểu em chẳng phải là loại người tâm thiện như phật…”_Phùng Y Nguyệt bước vội theo ôm lấy anh
“…”
Anh đã dừng lại sau cái ôm của cô, tuy vẫn im lặng không nói gì nhưng cô biết người đàn ông trước mặt đã không còn mấy tức giận.
“Đừng giận, em đang có một điều đặc biệt muốn dành cho anh, anh mà giận là em sẽ không cho biết nữa đâu…”
“Điều đặc biệt?”
“Ừm, là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh”
“Nhưng sinh nhật anh còn một tháng nữa mà…”
Nhiếp Cảnh Thiên có hơi buồn cười với lời đe dọa này.
“Thì nếu bây anh làm mất cơ hội nhận quà thì sinh nhật anh chẳng có gì cả…”
“Anh không giận nhưng sau này bị thương phải cho anh biết, nếu em không muốn anh phải lo lắng thì càng không được giấu…”_Nhiếp Cảnh Thiên quay lại nhìn cô, căn dặn.
Một câu nói quen thuộc mỗi khi Phùng Y Nguyệt bị thương, dù đã nghe đến thuộc lòng nhưng cô vẫn không chán. Cũng như những câu từ sến súa các cặp đôi nói với nhau hằng ngày, chẳng bao giờ biết chán…
“Em biết rồi…”_Phùng Y Nguyệt nhìn anh mỉm cười.
Tiếng cười đùa của đôi trẻ rộn vang khắp cả hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-nho-am-ap-cua-nhiep-dai-thieu-gia/3480370/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.