Hai người miệng cứ không ngừng kêu cô quay về với họ, nước mắt không ngừng rơi…
Phùng Vĩnh An và Phùng Y Ngọc không biết từ khi nào đã bước đến cạnh bên cô, khóc đến không thể thở.
Hạ Y Nguyệt bao năm được sống trong sự yêu thương của ba mẹ, còn ba mẹ ruột cô luôn sống trong sự nhớ nhung đứa con gái bé nhỏ của mình.
Tất cả mọi người ai cũng khóc, khóc vì thương xót cho sự ra đi của cô và…vì thương cho người ba mẹ vừa mất con.
Mẹ ruột cô khi ấy đã khóc đến ngất đi khiến những người khác hốt hoảng, mọi người liền nén đau thương mà nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên về chữa trị và đưa cô về chôn cất.
Khi trở lại thực tại, Hạ Y Nguyệt bất ngờ khi thấy mình đã khóc trong vô thức. Cả phòng ai cũng đều lo lắng cho cô, họ không biết cảm xúc của cô hiện tại là gì.
“Ba mẹ và anh chị không ép em chấp nhận mọi người sớm đâu mà, em đừng khóc nữa, mọi người sẽ cho em thời gian mà…chỉ mong em đừng không cần mọi người là được”_Phùng Y Ngọc bối rối khi thấy Hạ Y Nguyệt khóc.
Những người khác không biết nên nói gì đành im lặng.
“Sao em lại không cần mọi người chứ, em chỉ cần một chút thời gian để làm quen thôi, em biết ba mẹ vì lo cho em nên mới không thể chăm sóc cho em mà…đúng không?”_Hạ Y Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười nhìn hai anh chị của mình.
“Ừm…đúng đúng”_Phùng Y Ngọc ôm lấy Hạ Y Nguyệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-nho-am-ap-cua-nhiep-dai-thieu-gia/3359576/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.