"Y Nguyệt cậu đâu rồi, chúng ta mau về thôi, anh Vĩ Quang đang đợi đó"
Tiếng gọi vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, phá tan bầu không khí nhạt nhẽo, một cô gái dần xuất hiện phía xa xa.
"Mình ở đây, cậu đợi mình một chút"
Hạ Y Nguyệt quay qua nói lời tạm biệt với mọi người rồi nhanh chóng chạy đến nơi cô gái ấy đứng. Cô không biết rằng có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô từ khi cô xuất hiện đến giờ.
Nhiếp Cảnh Thiên đã có mặt ở đây trước khi cô đến nhưng anh giấu mình nơi góc tối của khu vườn nên cô không phát hiện được.
Kể từ khi cô xuất hiện, anh đã không thể rời mắt khỏi cô...những sự run rẩy, hoảng sợ đến những suy tư hay sự quyết tâm, mạnh mẽ muốn vươn mình trong mắt cô anh đều thấy hết.
Nhiếp Cảnh Thiên luôn chăm chú ngắm nhìn cô, hình ảnh cô run rẩy, hoảng sợ đứng một mình dưới ánh trăng cô đơn như gợi lên điều gì đó trong trái tim anh khiến nó nhói lên.
Lần đầu gặp Hạ Y Nguyệt trong bar anh đã thấy có sự quen thuộc khi nhìn thấy cô. Lần thứ hai khi gặp cô trong trường, khi cô đứng trước mặt anh cảm giác quen thuộc ấy lại hiện về rõ hơn.
Và lần này khi được ngắm nhìn mọi sắc thái của Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên không chỉ cảm nhận được mỗi sự quen thuộc mà còn là nhiều cảm giác khác. Những cảm giác anh chưa từng cảm nhận được kể từ ngày ấy.
Vì sao khi nhìn thấy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-nho-am-ap-cua-nhiep-dai-thieu-gia/2750281/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.