Do chịu sự hành hạ của thuốc và do quá mệt mỏi nên khi Hạ Y Nguyệt tỉnh dậy thì hoàng hôn cũng đã đi mất.
"Ưm..ừm..."
"Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Vừa thấy cô động đậy Nhiếp Cảnh Thiên liền lo lắng, hỏi.
Cô đỡ đầu, cả người ê ẩm nhìn anh.
"E..em không sao?"
"Để tôi lấy cháo cho em ăn"
Nhiếp Cảnh Thiên đỡ Hạ Y Nguyệt ngồi dậy, buông tay cô quay người bước đi..nhưng bàn tay vừa được tự do không bao lâu thì lại bị nắm chặt lần nữa.
Anh ngồi lại, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Không phải, tôi...em không muốn ở một mình...sợ"
Hạ Y Nguyệt cúi gằm mặt tủi thân như vừa bị mắng.
"Em yên tâm, đây là nhà tôi nên không sao cả, đừng sợ, đợi tôi một chút"_Nhiếp Cảnh Thiên vỗ nhẹ lên đầu cô, đứng lên đi ra ngoài.
Hạ Y Nguyệt nhìn bóng lưng anh rời đi..trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ.
Có trời mới biết khoảnh khắc bị Nhiếp Hạo Phong đưa đi, cô đã hoảng sợ mong sự xuất hiện của anh như thế nào.
Trong đầu cô tràn ngập hình bóng anh, đến khi thấy sự xuất hiện..được anh ôm trong vòng tay, lòng cô mới yên ổn trở lại.
Chỉ là hai người lạ gặp nhau, có chung mục đích nên trở thành đồng minh nhưng Hạ Y Nguyệt luôn có niềm tin tuyệt đối ở Nhiếp Cảnh Thiên.
Dù bao lần có ấn tượng xấu với sự trăng hoa của anh nhưng lòng cô vẫn luôn muốn nhận những lá chắn từ anh.
Số lần gặp nhau không nhiều, cũng chẳng hiểu gì về nhau nhưng hai người vẫn cảm thấy có sự liên kết đặc biệt với nhau dù cho nó mỏng manh, mờ nhạt nhường nào.
Không được tin tưởng bất kì ai trừ gia đình mình ra..nhưng có lẽ Nhiếp Cảnh Thiên là sự mù quáng, sự cố chấp cuối cùng của Hạ Y Nguyệt..
Làm bạn hai người cũng chưa chính thức, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp nhau nói chưa được dăm ba câu đã cãi nhau...
Cho dù thế nhưng sâu bên trong hai người luôn thấy có sự quen thuộc vô cùng kì diệu, chỉ luôn muốn hướng về đối phương, bảo vệ cho đối phương.
Đặc biệt, vừa rồi sau khi được Nhiếp Cảnh Thiên cứu ra thì Hạ Y Nguyệt cô lại muốn phụ thuộc vào anh, muốn được anh che chở, bảo vệ.
Cảm xúc này có phải đã tiến triển quá nhanh rồi không?
Đây không phải là cảm xúc mà những người chỉ vừa bắt tay nhau nên có...có đúng không?
Đang lạc trong mớ tơ nhện toàn chữ thì một giọng nói trầm ấm vang lên, kéo cô về thực tại.
"Sao lại thất thần như thế?"
"A..không có gì, em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi"
"Bây giờ cũng muộn rồi hay đêm nay em ở lại đây nhé? Tôi..tôi sẽ không làm gì em đâu"_Nhiếp Cảnh Thiên đưa tô cháo cho Hạ Y Nguyệt, nhẹ giọng xin ý kiến.
...
Hạ Y Nguyệt không trả lời ngay mà từ tốn ăn cháo.
Nhiếp Cảnh Thiên kiên nhẫn, chờ đợi cô ăn mà không lấy lời phàn nàn.
"Muộn rồi em cũng không muốn làm phiền anh đưa về nên chắc ở lại cũng được"
Sau một khoảng không im lặng thì Hạ Y Nguyệt cũng lên tiếng.
"Để tôi kêu người chuẩn bị đồ cho em"
Nhiếp Cảnh Thiên đứng lên cầm điện thoại ra ngoài, mặt thì vui vẻ như trẻ được kẹo vậy.
Hạ Y Nguyệt nhớ ra..nếu muốn qua đêm ở đây thì cô cần phải gọi điện về nhà.
"Alo, mẹ hả?"
["Mẹ đây, có chuyện gì sao?"]
"Mẹ..đêm nay cho con ngủ lại nhà bạn được không"
["Ngủ lại? Sao con không về nhà ngủ?"]
"Giờ trễ rồi..nhà cũng xa nữa nên bạn kêu con ngủ lại đỡ một đêm"
["Con mà ngủ lại thì phải cẩn thận biết không? Khóa cửa đàng hoàng rồi hẳng ngủ biết chưa"]
"Dạ con biết rồi"
["Mà con ăn uống gì chưa đấy"]
"Con ăn rồi mẹ ạ"
["Ừ thôi nghỉ ngơi đi"]
"Dạ.."
Hạ Y Nguyệt vui vẻ ăn tiếp cháo.
Sau khi giải quyết xong tô cháo thì Nhiếp Cảnh Thiên cũng đã chuẩn bị xong đồ cho cô.
"Đây đồ của em, em cứ tắm rửa rồi ngủ lại phòng này đi, tôi sang phòng khác ngủ"_Nhiếp Cảnh Thiên đưa túi quần áo cho cô rồi bưng tô không ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi phòng...hình như cô thấy lỗ tai anh đỏ ửng lên?
- ------*-------
Sáng sớm, Nhiếp Hạo Phong tỉnh lại lần hai thì người bên gối đã không còn. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu ở chỗ trống bên cạnh rồi cười dại.
Có lẽ ông nên cho cô vài ngày để bình tĩnh lại dù sao thì "Hạ Y Nguyệt" cô cũng đã hoàn toàn thuộc về Nhiếp Hạo Phong ông ta rồi.
- ------*-------
Thấy trong nhà thiếu một số đồ dùng nên sáng Hạ Vĩ Phong đã tranh thủ đi trung tâm thương mại mua.
"Cậu có sao không cho tôi xin lỗi nhé?"
Mua xong đồ, đang lúc định đi ăn thì cậu bị người ta đụng trúng, té ngã nhưng may mà không sao.
"Tôi không sao"_Hạ Vĩ Phong đứng dậy, phủi bụi trên người mình.
"Tại vì có việc gấp nên tôi không chú ý đường đi, thật tình xin lỗi cậu"
"Tôi không sao thật mà, nếu anh có chuyện gấp thì mau đi đi"
"À đúng rồi..đây là danh thiếp của tôi, cậu tên gì? Nếu có thời gian thì tôi có thể mời cậu một bữa cơm không?"
Người đàn ông vừa quay đi như nhớ điều gì liền quay lại.
"Tôi là Hạ Vĩ Phong, còn về ăn cơm thì tôi không hứa"
"Không sao nhưng tôi mong có thể được cùng cậu ăn một bữa cơm"
Người đàn ông kia vừa nói xong thì liền quay người chạy đi.
Hạ Vĩ Phong nhìn vào danh thiếp rồi nhìn lên người đàn ông vội vàng đã đi xa kia lẩm bẩm..
"Lưu Hạo Cường sao? Đúng là một tên kì lạ"
Rất nhanh sau đó Hạ Vĩ Phong đã cho tên kia ra sau đầu, không còn nhớ gì đến hắn nữa mà chỉ tập trung đi xung quanh trung tâm thương mại để kiếm chỗ ăn thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]