Hình như có ai đó đỡ tôi lên, hình như có tiếng người loáng thoáng nói:
– Ca phẫu thuật thành công rồi.
Tôi không nghe được gì nữa, trong bóng đen tôi chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Kí ức ngày sinh Bình ùa về, tôi không đưa tay nổi, không chạm nổi vào con. Tiếng trẻ con vừa gần vừa xa, đột nhiên tôi bừng tỉnh lại ngồi bật dậy. Kí ức chưa hoàn toàn khôi phục, tôi đưa tay chạm xuống bụng rồi hỏi:
– Đứa bé đâu? Con tôi đâu?
Tiếng mẹ tôi truyền đến, vừa chân thật lại vừa mơ hồ:
– An! Con tỉnh rồi sao?
Tôi mở to mắt ra nhìn mẹ mới phát hiện mình đang nằm ở một căn phòng trắng toát, tay cắm đầy những dây truyền. Lúc này tôi mới sực nhớ ra Bình vừa làm phẫu thuật xong liền nắm tay mẹ nói:
– Mẹ, Bình đâu? – Bình làm phẫu thuật xong được đưa về phòng hồi sức rồi. Nhưng bác sĩ nói chưa được vào thăm đâu con ạ. Phẫu thuật xong còn yếu, người lớn chưa được vào thăm tránh nhiễm khuẩn, nhiễm trùng.
Tôi biết là vậy, nhưng con mới phẫu thuật xong vẫn không thể không nhìn thấy con một cái liền xỏ dép muốn sang thăm con một lát, nhìn một lát cũng được. Mẹ tôi thấy vậy liền cản lại:
– An, con nằm nghỉ đi đã. Bình phẫu thuật thành công rồi, có bác sĩ chăm sóc cho Bình ở đấy con yên tâm đi. Bác sĩ nói con thiếu dinh dưỡng, thiếu vitamine, cơ thể suy kiệt, còn thiếu cả máu nữa. Mới hai mươi bảy tuổi đã thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176160/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.