Giây phút mẹ lựa chọn nghe hay không nghe tôi cũng như ngừng thở. Chỉ là một giây thôi tôi lại thấy như sông rộng biển dài. Cuối cùng khi ngón tay chạm vào nút đỏ tim tôi vẫn không thể tin nổi. Phải mất một lúc tôi mới có thể hô hấp lại như bình thường. Mẹ đặt điện thoại xuống bàn rồi nhìn tôi vẫn thái độ lạnh nhạt hỏi:
– Cô có chuyện gì? Nói nhanh đi!
Tôi nhìn mẹ, tưởng chừng như sau ngần ấy năm, tưởng chừng như sau ngần ấy chuyện đứng trước mặt mẹ tôi sẽ cảm nhận sự lạnh lùng xa cách. Thế nhưng không, ngay khoảnh khắc này tôi lại thấy trong lòng trào lên một cảm xúc thiêng liêng mãnh liệt. Nỗi khát khao tình mẫu tử khiến tôi xúc động đến nghẹn ngào. Bao nhiêu năm nay, ngay cả khi cùng cực nhất của cuộc đời tôi đều nghĩ đến mẹ để cố gắng. Bao nhiêu năm nay, chuyện xưa đã cách xa trăm sông nghìn núi, nhiều chuyện chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời vừa rạng ló. Có điều tình cảm với mẹ lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại không thoát hơi nổi. Dù cho mẹ không biết đến chuyện tôi là con mẹ, dù cho mẹ đã từng đối xử với tôi ra sao, dù mẹ với tôi cách xa nhau suốt hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng gần cũng không làm tôi thấy trở nên xa lạ nữa. Bởi có lẽ máu mủ ruột già là thứ tình cảm vĩnh viễn không bao giờ chia cắt nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176155/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.