Có lẽ không phải tôi ngất, có lẽ chỉ là do kiệt sức mà mất đi ý thức một chút. Khi mở mắt ra đang thấy có người bế mình chạy dọc hành lang bệnh viện. Tôi ngước mắt lên nhìn, thoáng một giây phút liền sực tỉnh đẩy người kia ra rồi nói:
– Buông tôi ra.
Ngàn vạn lần tôi không thể ngờ trước mặt tôi là Thịnh bằng da bằng thịt. Gương mặt đẹp mang nét thanh cao khiến tôi cảm thấy khó thở vô cùng. Không đợi anh ta đáp tôi đã tự đứng xuống rồi lùi lại. Có lẽ anh ta muốn đưa tôi đi cấp cứu, nhưng giờ phút này tôi chỉ muốn tránh anh ta càng xa càng tốt. Tôi đang mang thai, trên thế giới đầy rẫy những hiểm nguy tôi thấy mình chẳng tin nổi ai ngoài bản thân mình. Anh ta thế nào tôi không rõ, có chắc khi biết tôi mang thai anh ta không bắt tôi bỏ? Hoặc giả nếu không bắt bỏ thì chỉ nhận con không nhận mẹ, bắt tôi giao con cho anh ta thì sao? Dù tôi có ngủ với một mình anh ta thì suy cho cùng tôi cũng vẫn bị coi là một con điếm khi ở trong động của mụ Hoa. Hằng ngày tiếp bia tiếp rượu lũ đàn ông ô hợp ai tin tôi trong sạch. Một người bác sĩ như anh ta sẽ lấy tôi làm vợ chỉ vì tôi mang thai con của anh ta sao? Đừng mơ. Thậm chí anh ta còn chưa chắc đã tin đứa bé này là con anh ta. Tôi không có bất cứ mộng tưởng hão huyền nào, tôi cũng không kỳ vọng anh ta nhớ ra tôi là ai. Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.