Trời tối dần, ánh tà dương nhuộm thinh không phía tây thành một màu diễm lệ, như tấm lụa rực rỡ, rừng rực lửa cháy. Vầng dương chưa hoàn toànlặn xuống, ánh lên sau những gò cát nhấp nhô thành một đường sáng, tựahồ một sợi lông mày đỏ rực.
Hô Vô Nhiễm không còn lòng dạ nào hân thưởng cảnh đẹp mặt trời lặn. Y giục ngựa, giật cương phi tới đội ngũdẫn đầu, đoạn thong thả cất bước.
Gương mặt y vẫn trầm tĩnh, không mảy may kích động, nóng nảy.
Qua một phen tranh chấp tại hội nghị cấp cao của Tỵ Tuyết thành, sau cùngphái chủ hàng chiếm thượng phong. Thiết Soái và Thiết Huyết kị binh tạothành uy danh bất bại trên thảo nguyên, gieo vào lòng mỗi người nỗi sợvô hình, nên dù y và một vạn Tỵ Tuyết chiến sĩ dùng mọi hào ngôn trángngữ thề chết bảo vệ thành nhưng y không có quyền đem tính mạng toànthành ném vào trận chiến chênh lệch này.
Kiệt lực chủ chiến vô hiệu, y chỉ có một yêu cầu được tự hộ tống Ngưng Lộ bảo châu cùng Hồng Cầm đến Thiết Soái trướng.
Có người nghi ngờ y sẽ đưa Hồng Cầm cao bay xa chạy, đao quang sáng chói cùng một ngón tay đầm đìa máu khiến tất cả ngậm miệng.
Lòng y không thấy khuất nhục, chỉ toàn phẫn nộ, thầm hạ quyết tâm: y sẽ vìTỵ Tuyết thành mà dâng nữ nhân tâm ái cho Thiết Soái nhưng y phải choông ta biết, Tỵ Tuyết thành không chỉ có bảo châu Ngưng Lộ và mỹ nữ Hồng Cầm, còn có một dũng sĩ Hô Vô Nhiễm!
Cả đội ngũ lặng lẽ tiếnbước, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-tuyet-truyen-ky/60050/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.