Lữ Thuần ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người đẹp khí sắc tốt, lại cười rất vui vẻ, chói đến Hựu Hựu thẩn thờ, nàng ta kẹp một con cá nhỏ đút cho hạc trắng, quay đầu mỉm cười với Hựu Hựu: “Hoàng trưởng tử, ta đẹp không?’’
Hựu Hựu rủ mắt khẽ gật đầu.
Lữ Thuần cười lớn: “Người anh minh thần vũ như bệ hạ vậy, lại có đứa con trai mắc cỡ như thế. Chẳng lẽ, lúc bệ hạ còn tấm bé cũng thế sao?’’ Ánh mắt nàng ta lách về phía Chung Duy Duy: “Chung đồng sử, ngươi và bệ hạ cùng nhau lớn lên, rõ nhất chuyện lúc hắn còn nhỏ, có phải thế này hay không?’’
Chung Duy Duy đối diện với Lữ Thuần, tập trung tất cả lực chú ý lại, ý chí chiến đấu sục sôi: “Chuyện này hạ quan không có cách nào trả lời nương nương, nghe nói Vi mỹ nhân và bệ hạ mới là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao người không đi hỏi nàng?’’
Lữ Thuần che miệng cười, ý vị sâu xa: “Vi mỹ nhân... À ừm, nghe nói nàng ta bị bệnh không dậy nổi, chúng ta vốn nên đi thêm nàng ta một chút.’’ Nàng quay đầu phân phó thủ hạ: “Đi hỏi các nương nương quý nhân của các cung, xem xem có ai đồng ý đi thăm Vi mỹ nhân, cùng đi.’’ Lại hỏi Chung Duy Duy: “Đồng sử muốn đi không?’’
Hạc trắng không kịp đợi, thò đầu vào trong thùng tha cá nhỏ, Chung Duy Duy thừa dịp lấy cái kẹp trong tay Lữ Thuần, kẹp một con cá nhỏ đút cho hạc trắng, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-tra-hoang-hau-be-ha-xin-ha-hoa/2106802/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.