Trọng Hoa rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói:”Canh tư ngày mai, trẫm muốn nhìn thấy người đúng giờ, nếu như là chậm trễ một khắc, người xem rồi lo liệu.” Lại đem quyển sách ném tới dưới chân Chung Duy Duy: “Trẫm bận bộn nhiều việc, nào nhớ kỹ những việc nhỏ tạp nham này? Ngươi đã phụng di mệnh của tiên đế, đúng hạn nhắc nhở trẫm, khi gọi thì đến.”
Chung Duy Duy khom lưng nhặt quyển sách lên, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt mỉm cười: “Thần tuân mệnh.” Lại thêm một câu: “Nếu như thần làm tốt, bệ hạ có phải có phần thưởng?”
Lông mi Trọng Hoa nhẹ nhàng run run một cái, hắn nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng.
Chung Duy Duy lui về phía sau một bước, dùng sức vỗ đầu của mình một cái, mỉm cười: “Thần lại phạm bệnh cũ, được một tấc lại muốn tiến một thước, si tâm vọng tưởng.” Nói đến bốn chữ “Si tâm vọng tưởng”, mỉm cười lui về phía sau, lùi đến ngoài điện, thân chuyển một cái, nhanh bước rời đi.
Mong ước có tâm một người, bạc đầu không rời xa, người si tâm vọng tưởng chính là hắn. Trọng Hoa buông mắt ngồi im hồi lâu, khôi phục lại cầm bút đến, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương. Triệu Hoành Đồ nhẹ chân nhẹ tay tiến đến, đứng ở một bên không dám lên tiếng, Trọng Hoa nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Hoành Đồ lấy ra một phong thư dùng sơn đỏ phong lại đưa lên: “Bệ hạ , là thư của Chung đồng sử.”
Phong thư là một tờ giấy dai bình thường, lại muốn nổi bật mà dùng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-tra-hoang-hau-be-ha-xin-ha-hoa/2106724/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.