Lúc Nhĩ Sanh dìu Tễ Linh trở về tiểu viện, Trầm Túy đang nằm trên bàn đá phơi nắng, bên người lăn lóc hai vò rượu rỗng, trong tay còn đang ôm một vò uống dở.
Tễ Linh đã gần hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt như giấy, Nhĩ Sanh nào có thời gian để ý đến Trầm Túy, vội vàng đỡ lấy Tễ Linh đi vào trong phòng. Vô Phương không có đại phu, người tu tiên khi bị nội thương, phần lớn là tự mình điều tức. Dù có bị thương tổn đến da thịt, dùng linh lực điều tức cũng là một trong những biện pháp tốt nhất.
Song lần này lại không giống như mấy lần trước, tà khí của Cốt Mãn đã xâm nhập sâu vào thân thể Tễ Linh, nếu không có người giải trừ tà khí, nàng ta cũng không cách nào tự mình điều tức.
Trong mắt Nhĩ Sanh, sư tỷ của nàng luôn là người mạnh mẽ, cùng nàng xuống núi trừ yêu chưa bao giờ sư tỷ lại bị thương nặng như thế. Nàng chưa từng nghĩ qua, sư tỷ cũng sẽ có lúc chảy nhiều máu đến vậy…
Trong phòng Tễ Linh, Nhĩ Sanh vội vã chạy quanh tìm băng bông cùng dao nhỏ. Phía cửa trước bỗng tối sầm lại, Trầm Túy thần sắc u ám đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn vết thương ở bả vai Tễ Linh, trầm giọng hỏi: “Ai làm?”
Thanh âm đó nàng chưa từng nghe qua, lạnh đến thấu xương.
Nhĩ Sanh có chút hoảng sợ.
Trầm Túy trong lòng phảng phất như có lửa đốt, không cách nào có thể bình tĩnh được : “Ta hỏi con, là ai đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-menh/2306780/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.