“Lam Lam, ý của em là muốn đưa viên tinh hạch này cho anh ăn?”
“Ngao ô! ” Vu Lam cười híp mắt ôm cổ Mặc Văn, sau đó nhẹ nhàng cọ xát, bộ dáng cao hứng.
“Tinh hạch cấp ba đối với em càng hữu dụng hơn. ” Mặc Văn thở dài nói, giương mắt đã thấy Vu Lam hung hăng nhìn hắn chằm chằm, răng phát ra tiếng gầm nhỏ tựa như uy hiếp hắn, một bộ tư thế, nếu hắn không ăn liền cắn hắn.
“…”
Mặc Văn cuối cùng vẫn phải đem viên tinh hạch cấp ba kia hấp thu, dù sao hắn thật sự không nhịn được Vu Lam ầm ĩ.
Thấy Mặc Văn ngoan ngoãn hấp thu viên tinh hạch kia, Vu Lam lúc này mới cười híp mắt xoay mình tiến vào trong ngực của Mặc Văn, duỗi duỗi cánh tay duỗi duỗi cái chân làm nũng.
Viên tinh hạch này không phải là cô không ăn, mà là cô thực sự không thể ăn, khoảng thời gian này trong thân thể cô năng lượng đã dần dần tới gần với bão hòa, viên tinh hạch cấp ba này vừa xuống bụng phỏng chừng chỉ tạo thành tổn thương hủy diệt cho thân thể của cô.
Cô bây giờ dù sao cũng chỉ là một con Zombie nhỏ cấp năm thôi, ngay cả level 2 cũng chưa tới.
Từ trong tay Mặc Văn lấy đi viên tinh hạch đã không còn năng lượng, Vu Lam thấy chơi rất khá cầm trong tay ném lung tung.
Tinh hạch cấp ba màu sắc rất đẹp, toàn thân trong suốt, lại chiếu sáng mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vòng ánh sáng rực rỡ. Nhưng khi đã bị hấp thu xong năng lượng, tinh hạch liền biến thành một viên đen như mực, Vu Lam chơi đùa trong chốc lát là không hứng thú gì nửa, đem tinh hạch ném ra ngoài cửa sổ.
“Lam Lam… ” Mặc Văn như là cười, thanh âm của hắn có nhuộm chút ít lười biếng, nghe vào rất thoải mái, “Anh có thể phải ngủ một lát thôi.”
Năng lượng tinh thuần tinh hạch cấp ba đã bắt đầu tôi luyện sức mạnh của Mặc Văn, hắn cụp mắt xuống, cơn buồn ngủ tập kích không chịu khống chế mà tới.
Nghe vậy Vu Lam xoay người, thời điểm vừa muốn lầm bầm gì đó lại phát hiện Mặc Văn đã nhắm mắt lại hô hấp đều đặn, hiển nhiên là hắn đã ngủ thiếp đi rồi.
“Gào?”
Vu Lam lắc cái đầu, không hiểu Mặc Văn vì sao hiện tại lại buồn ngủ, trời bên ngoài rõ ràng vẫn còn sáng mà không phải sao?
Cẩn thận theo trong ngực Mặc Văn bò ra ngoài, cô nhìn thoáng qua người Mặc Văn nằm trên ghế sa lon có từng điểm từng điểm mộng. Cô kéo một cái tay áo của Mặc Văn muốn nói cho hắn cô còn chưa có ăn đồ ăn, nhưng mà bất kể kéo như thế nào cũng không thấy Mặc Văn tỉnh lại.
“A.”
Không có biện pháp, cô không thể làm gì khác hơn là xoay mình nhảy xuống ghế sa lon, leo đến trước ba lô sau lưng của Mặc Văn, tự mình lấy mấy viên tinh hạch nhét vào trong miệng.
Bất quá ăn xong tinh hạch cô nhất thời cũng không có chuyện gì làm, có chút buồn chán đem xương đuôi sau nhô ra của mình nhấn trở về, cô dứt khoát lại leo về trước người Mặc Văn, tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại rúc thành một đoàn.
Mặc Văn ngủ một giấc rất an bình, trong giấc mộng hắn nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.
Hắn nhớ đến thời điểm Vu Lam học năm thứ nhất đại học, hắn vẫn còn đang làm việc tại một công ty nước ngoài, mỗi ngày tan sở chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi tới trường đại học của Vu Lam, tìm tới thân ảnh của cô chụp hình.
Tất cả hình đều được hắn coi như trân bảo, hắn mỗi lần về nhà chuyện thứ nhất hắn làm cũng chính là ngắm nhìn Vu Lam trong hình, đem dung nhan Vu Lam một lần lại một lần khắc ấn ở trong trí nhớ.
Có lúc hắn còn có thể đổi đi quần áo, mặc chút quần áo nhàn nhã trà trộn vào lớp của Vu Lam, cùng nghe giảng với cô, cùng làm bút ký.
Cô nhìn tấm bảng đen, hắn thì cứ nhìn cô.
Nhưng mà ở đó là một xã hội pháp trị hắn không dám biểu lộ tâm ý của mình, bởi vì hắn rất rõ ràng bản thân nhất định sẽ đả thương cô.
Có lúc chẳng qua là nhìn hình Vu Lam hắn liền sẽ không nhịn được ý nghĩ muốn nhốt cô lại, làm nhục cô, để cho tất cả của cô đều thuộc về mình.
Hắn không thích Vu Lam hướng về phía người khác cười, không thích cô và người khác sống chung, như vậy Vu Lam sẽ làm cho hắn sinh ra ảo giác cô phải rời khỏi mình.
Từng có mấy lần ở thời điểm giết người hắn liền ảo tưởng Vu Lam vẫn theo bên cạnh hắn, cùng hắn hưởng thụ khoái cảm lúc giết người, nhưng thời điểm ý thức trở về hắn lại không nhịn được ra mồ hôi lạnh cả người vì loại ý nghĩ này.
Hắn không làm ra bất kỳ sự tình nào tổn thương Vu Lam, thậm chí đối với người thân cận của cô đều không hạ thủ được.
Hắn giống như thể một người ngu si mỗi ngày nhìn Hứa Kiệt Lâm vì cô lấy lòng, từ trường cấp 3 tới lúc cô học đại học, cho đến lúc cô đáp ứng Hứa Kiệt Lâm làm bạn gái hắn.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Vu Lam, khi đó hắn chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng cái gì cũng bị mất.
Lúc ấy hắn liền muốn, dứt khoát đem Vu Lam nữ nhân này giết chết, hắn sẽ làm các biện pháp chống phân huỷ giữ thân thể của cô, hoặc là có thể ăn cô vào trong bụng một miếng cũng không dư thừa.
Tự nhận là loại ý nghĩ này rất tốt, nhưng mà căn bản hắn không ra tay được.
Dù là hắn vĩnh viễn cũng không chiếm được cô.
Khi đó hắn đã cảm thấy, loại hèn yếu này nhất định sẽ hại chết mình.
Nhưng mà ngoài ý liệu là tận thế lại đến.
Tận thế tới rất đột ngột, một chút dấu hiệu cũng không có.
Lúc ấy hắn đang đi công tác ở thành phố “B”, thòi điểm đang bàn công việc hợp tác, đồng nghiệp đột nhiên nổi lên cắn đứt cổ của phiên dịch, phiên dịch máu tươi văng ra khắp nơi, nhuộm đỏ mặt bàn.
Lúc ấy ngay cả hắn cũng đều sững sờ, nhưng mà hắn cũng là người phản ứng nhanh nhất, cầm bút trên bàn liền đâm xuyên não đồng nghiệp của mình, tiếp lấy… Giết toàn bộ người trong phòng họp.
Zombie cùng người không khác biệt, toàn bộ hắn đều giết sạch.
Hắn còn nhớ rõ khi đó máu me khắp người hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Lam một cuộc điện thoại.
Điện thoại thông, Vu Lam không biết hắn là ai, lại tuyệt vọng đang hướng hắn cầu cứu.
Khi đó hắn bỗng nhiên lại khóc, hắn hưng phấn cả người run rẩy, nước mắt lại không cầm được tuôn ra bên ngoài.
Thế giới bên ngoài đã rối loạn, Vu Lam bây giờ rốt cuộc có thể quang minh chính đại thuộc về hắn, lần này chuyện gì cũng không có thể tách bọn họ ra được.
” Chờ anh.”
Hắn vẻn vẹn nói hai chữ này, sau đó liền chạy về phía sân bay.
Nhưng mà sơ kỳ tận thế bất kể là sân bay, trạm xe lửa hay xe hơi đã hoàn toàn loạn thành một đoàn. Chính phủ cao tầng chia lìa băng liệt, toàn bộ Hoa Quốc vô số người tử thương như địa ngục nhân gian.
Không có ai ra mặt quản lý, không có ai duy trì trật tự, bạo dân cùng Zombie đem một thành phố thật tốt làm cho hỏng bét.
Nam bắc bộ hoàn toàn cắt ra, Zombie trải khắp tầm mắt, dị thực mộc tràn lan khắp nơi, thú biến dị tùy ý có thể thấy, hắn căn bản không thể quay về.
Lòng hắn như lửa đốt, lại chỉ có thể căm ghét mình vô lực.
Nghĩ trăm phương ngàn kế đồng thời hỏi dò tin tức Vu Lam, hắn tạm thời ở lại nam bộ liều mạng phát triển thế lực, tăng cường thực lực, rốt cuộc chờ đến ngày trở lại bắc bộ.
Ngày trở lại bên cạnh Lam Lam.
“Cũng còn tốt. ” ý thức trở về, Mặc Văn mở mắt, tròng mắt nhìn trong ngực cái đầu nhỏ kia ôn nhu cười nói, “Em bây giờ không phải là một giấc mơ, em là thuộc về anh.”
“Ngao ô. ” Vu Lam trợn to hai mắt hừ hừ.
Mặc Văn lần này ngủ mất ba ngày, lúc tỉnh lại Vu Lam đã đem tinh hạch trong ba lô hắn ăn sạch sẽ rồi.
Cô lúc này đang ủy khuất lắc cánh tay Mặc Văn, theo trong cổ họng phát ra âm thanh đói bụng “Ô ô “.
Bây giờ Vu Lam khẩu vị càng ngày càng lớn, mỗi ngày yêu cầu thu lấy tinh hạch cũng càng ngày càng nhiều.
“Lam Lam… ” hắn có chút đau đầu ngồi dậy, ôm lấy Vu Lam nhéo một cái lên mũi của cô, thấy cô đánh hai cái nhảy mũi không khỏi cười nói, “Anh nếu không thể tỉnh lại em có phải hay không sẽ chết đói?”
“Ngao ô! ” vừa thấy Mặc Văn tỉnh Vu Lam rất sung sướng ôm cổ của hắn, sau đó đưa tay ra muốn tinh hạch, mắt ti hí lòe lòe vẻ mặt mong đợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]