Chương trước
Chương sau
“Đem chuyện ngươi biết, tình huống có quan hệ với Mặc Văn đều nói hết ra. ” bên trong thanh âm của Tu Tề không có bất kỳ tâm tình nào, hắn không có chú ý tới sát ý ở đáy mắt Túy Vô Dạ, có lẽ chú ý tới cũng sẽ không để ở trong lòng.

“Tôi… Là ở vùng đất tử vong Tam khu gặp Mặc Văn, vị trí đó đại khái là bắc bộ khu Tam. ” Tứ Kha nghe vậy vội vàng đáp, hắn nuốt nước miếng một cái, tận lực coi thường đau đớn trên người mình, “Hắn nhìn qua không tính là rắn chắc, trên mặt còn có một chút bệnh tái nhợt, nhưng mà thực lực rất mạnh rất nguy hiểm.”

“Cái bề ngoài của lão đại quả thật rất có sức lừa dối.” Túy Vô Dạ ngồi xếp bằng ở trước cửa sổ, nhỏ giọng lầm bầm một câu, ban đầu hắn cũng bị lừa gạt một lần.

Nói tới chỗ này Tứ Kha ngừng một lát, hắn nhớ tới cảnh tượng lúc trước tại thời điểm Mặc Văn ra tay, hắn vết thương chằng chịt từ Tam khu chạy trốn. Khi đó nếu không phải ý thức muốn sống của hắn mãnh liệt, lôi kéo thân thể đầy vết thương chằng chịt gặp được mấy người dị năng giả đi ngang qua thi hành nhiệm, hắn bây giờ có thể đã chôn sâu ở trong bụng Zombie rồi.

“Nói tiếp. ” thấy Tứ Kha ngừng lại Tu Tề bất mãn thúc giục.

Tứ Kha run rẩy, hồi tưởng thời gian nửa phút mới tiếp tục nói, “Lúc ấy trong ngực của hắn một mực ôm lấy một con Zombie, thoạt nhìn bộ dáng cực kỳ coi trọng.”

“Ôm lấy Zombie? ” Túy Vô Dạ cùng Tu Tề sắc mặt đều có chút cổ quái, “Nam hay nữ vậy?”

Zombie cũng phân biệt nam nữ? Tứ Kha nhất thời có chút cứng họng, ý nghĩ của người điên quả nhiên hắn không có thể lý giải được. Hắn suy nghĩ một chút sau mới cắn răng nói, “Tóc dài, hẳn là nữ.”

Nghe là nữ Zombie Túy Vô Dạ không khỏi nhìn Tu Tề một cái, hai người đồng thời thấy được đáy mắt đối phương kinh ngạc.

Nguyên lai… Thủ lĩnh bọn họ chưa bao giờ gần nữ sắc lại có thể ở cùng một nữ Zombie?

Vẻ mặt Túy Vô Dạ quấn quít liếc nhìn ngoài cửa sổ trời đã tối đen, góc độ bốn mươi lăm độ ưu thương.

“Trừ những thứ này ra tôi thực sự cái gì cũng không biết, các người thả tôi đi được không!”

Cảm thấy đã đem chuyện nên nói đều nói hết rồi, Tứ Kha không khỏi lên tiếng hét, hắn thật vất vả mới từ vùng đất tử vong chỗ Địa Ngục đó trốn về được, hắn không muốn chết!

Cái địa phương này hiệu quả cách âm cũng không khá lắm, nếu như vận khí tốt nói không chừng sẽ có người phát hiện hắn bị ở chỗ này hành hạ.

Nếu không chỉ có một mình hắn ở chỗ này, có lẽ rất lâu về sau hàng xóm mới có thể bởi vì mùi hôi thối mà phát hiện thi thể của hắn.

“Không có gì cần nói nửa sao. ” Tu Tề đứng lên, vô tình rút ống khóa chông về.

Trên ống khóa chông của hắn phần lớn đều khảm trong da thịt trên mặt Tứ Kha, như vậy một lực mạnh kéo một cái cơ hồ tước đi nửa cái mạng của Tứ Kha.

Tứ Kha đau rúc thành một đoàn, ngay cả tiếng kêu la thảm thiết đều chen chúc đặt ở trong cổ họng không phát ra được.

“Uy uy uy, nên hỏi đều hỏi xong rồi ngươi vẫn ra tay nặng như thế cũng thật là không có nhân tính đi! ” Túy Vô Dạ nhìn sàn nhà bẩn bị nhuộm đầy máu tươi, cười híp mắt chống cằm nói, “Nhìn hắn bây giờ bộ dáng thật đáng thương, thật là làm cho người ta không đành lòng a.”

Lười nghe Túy Vô Dạ nói nhảm, Tu Tề đem máu cùng da thịt trên ống khóa lột xuống, bên mắt nhàn nhạt liếc Túy Vô Dạ một cái, không đầu không đuôi nói, “Ngươi phải mất bao lâu?”

“Không hổ là Tu Tề, thật hiểu ta. ” Túy Vô Dạ nghe một chút liền vui vẻ, hắn từ trong túi móc ra một đôi bao tay màu da đeo ở trên tay, sau đó vui vẻ giơ tay lên thủ thế dựng lên cái “Ba “.

“Ta đây chờ ngươi ba mươi phút. ” thấy vậy âm thanh Tu Tề lạnh lùng nói, mở cửa dẫn đầu đi ra ngoài trước. Hắn cúi thấp đầu đứng trong hành lang, từng vòng từng vòng đem ống khóa lần nữa quấn ở trên cánh tay mình.

Trong hành lang âm lãnh quanh quẩn tiếng va chạm của ống khóa lạnh giá, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một tiếng kiệt kiệt cười lạnh.

Mấy giây sau bên trong căn phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết, thời điểm thanh âm kia sắc nhọn nhất lại bị đánh gảy, nghe giống như là người phát ra thanh âm này bị giữ chặt cổ lại.

Hảo tâm đóng kỹ cửa chính, Tu Tề dựa vào tay vịn ở hành lang trước mặt không cảm giác nhắm hai mắt lại.

Bên trong căn phòng Túy Vô Dạ vỗ một cái lên gò má Tứ Kha, trên mặt nụ cười như ánh mặt trời dường như làm cho căn phòng đều sáng rỡ lên.

“Ngươi không cần kêu lớn tiếng như vậy. ” bóp cổ của Tứ Kha, Túy Vô Dạ nắm chủy thủ xuống khoa tay múa chân hai cái, “Bây giờ có người có thể phát hiện ngươi thì sẽ như thế nào chứ? Tới một người, ta có thể giết một người, tới hai người, ta có thể giết một đôi, ngươi làm như vậy bất quá chỉ có thể để cho đao của ta càng thành thạo hơn thôi.”

Tứ Kha trừng hai mắt, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy ánh mắt Túy Vô Dạ như ác ma.

Bọn họ làm sao dám, làm sao dám không chút kiêng kỵ giết người như vậy!

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ hưng phấn đến mức mắc cở nha. ” Túy Vô Dạ dùng chủy thủ nhọn chọc chọc mí mắt Tứ Kha, khóe miệng nở nụ cười cởi mở rốt cuộc thay đổi, cái đường cong kia thật cao khơi mào chỉ làm cho người ta muốn nôn mửa, “Trước lấy ra con mắt trái hay mắt phải thì tốt đây?”

Đây là một vấn đề để cho người quấn quít nha.

“Ngươi chậm một phút. ” dựa vào ở trên tay vịn hành lang, Tu Tề chỉ đồng hồ đeo tay nhìn Túy Vô Dạ nói.

Lúc này trên quần áo thế thao màu xanh nhạt của Túy Vô Dạ đã dính đầy máu, hắn liếm khóe miệng bị văng đến mấy giọt máu tươi một cái, rất là vui vẻ cười nói, “Xin lỗi a, làm loại sự tình hưởng thụ này luôn sẽ khiến cho người ta quên đi thời gian.”

Tu Tề cau mày, mới vừa muốn nói chuyện trên lầu liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, một thiếu niên nhìn qua mới mười tám mười chín tuổi đang từ trên lầu bay nhanh xuống.

“Eh, Vô Dạ ca? “thời điểm thiếu niên kia nhìn thấy Túy Vô Dạ thì sững sờ, vui mừng vội vàng ngừng lại, sau một khắc hắn liền chú ý tới Túy Vô Dạ cả người đầy máu, cả kinh nói, “Anh tại sao lại ở chỗ này, trên người… Còn có nhiều máu như vậy?”

“Ta tới tìm một người bạn, trên người hắn chảy máu… ” Túy Vô Dạ cười híp mắt nói, “Chẳng qua là không cẩn thận dính vào, ta không có chuyện gì.”

Hắn có hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì sao? Tu Tề im lặng liếc Túy Vô Dạ một cái.

Ai ngờ thiếu niên nghe Túy Vô Dạ nói không việc gì liền thở phào nhẹ nhõm nói, “Làm tôi sợ muốn chết, Vô Dạ ca anh là người tốt, nếu ai tổn thương anh tôi tuyệt đối sẽ cùng hắn liều mạng!”

“Được được được, Lăng Nguyên ta biết cậu quan tâm ta. ” Túy Vô Dạ dùng tay không dính máu của hắn đưa lên vỗ một cái trên đầu Lăng Nguyên, rõ ràng giống như là Đại ca ca nhà bên bình thường khích lệ nói, “Được rồi, cậu nhanh đi làm việc đi, ta một hồi nửa cũng có chút chuyện phải đi làm.”

“Biết rồi Vô Dạ ca! ” Lăng Nguyên được khích lệ cười hì hì gật đầu, xoay người cứ tiếp tục chạy nhanh xuống lầu dưới, hoàn toàn không chú ý tới Túy Vô Dạ trong nháy mắt nụ cười trên mặt dính vào một chút điên cuồng.

“Là ai vậy? ” tới lúc không thấy được bóng người Lăng Nguyên Tu Tề sau một mực bị xem nhẹ mới hừ lạnh một tiếng.

“Hắn là một thủ vệ bên trong tiếp nhận thành chỗ khu nhiệm vụ. ” Túy Vô Dạ sờ cằm sáng bóng của mình, giống như là nghĩ tới điều gì mê luyến cười nói, “em gái của hắn rất đẹp, ta có hỏi một chút, rõ ràng là còn nguyên nha.”

“Người điên.”

“Ai? Tu Tề ngươi nói như vậy không có phúc hậu a. ” cảm thấy bị chê Túy Vô Dạ dương dương đắc ý buông tay nói, “Bọn họ là những thứ ngu xuẩn đều thích ta, tín nhiệm ta, ta cũng không có cách nào a.”

“Đó là do bọn họ ngu xuẩn. ” Tu Tề xoay người đi xuống lầu dưới, hắn liếc một cái cũng có thể thấy được Túy Vô Dạ người này cũng là đồng loại như mình đều là giết người không chớp mắt.

“Cho nên, đây chính là vì chúng ta là đồng bạn, mà bọn họ lại chỉ có thể là con mồi nha. ” đi ở bên người Tu Tề, Túy Vô Dạ buông tay cười nói, “Được rồi, không nói những thứ ngu xuẩn này nửa, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.