Bất ngờ, ngựa Văn Thông bị vấp chồn vó lại nên mũi kích không trúngđích. Ngựa Thúc Bảo bỏ cách xa ngựa Văn Thông một quãng. Thúc Bảo mệt vô cùng nằm bẹp trên yên mà thở, tình cảnh thật đáng thương. Ngụy VănThông muốn bỏ quay về nhưng lại sợ Dương Lâm hạch tội đã đồng mưu vớiThúc Bảo nên mở cửa quan cho trốn, nên cứ bám riết lấy Thúc Bảo mà mongbắt sống.
Ngờ đâu gặp một cái cầu gỗ đã gẫy hai ba nhịp. Thúc Bảo biết sức ngựamình qua được, liền gò chặt cương vụt hai roi. Long câu hí vang lên, cất vó băng mình nhảy.
Chẳng may lực người đã kiệt, sức ngựa cũng hết rồi, nên long câu khôngthể vượt sang bờ được, ngã xuống sông, hai chân chôn chặt xuống mặt bùnlau sậy Ngụy Văn Thông phi đến cả mừng, giơ đao chém với. Số Thúc Bảochưa tuyệt mệnh. Bỗng đâu từ một gốc cây bên kia sông, một tướng cưỡingựa giương cung bắn trúng cánh tay phải Văn Thông. Tướng ấy gọi bảorằng :
- Ta bắn nốt cánh tay trái đây này.
Tức thì mũi tên bay vút tới cắm ngập vào tay trái, Văn Thông kêu to mộttiếng “Ối chao!”, đang luống cuống chưa kịp nhổ tên ở hai bên tay thìngười kia lại nói :
- Ta bắn trúng rốn mày đây!
Người ấy giương cung, Văn Thông không còn hồn vía quất ngựa chạy xuống cầu trốn mất.
Người ấy là ai? Đó là Bá Dương, mà tài cung tên chẳng kém Dương Do Cơthuở trước! Thúc Bảo đứng trên yên nhảy sang bờ, rồi dắt ngựa lên :
- Tại sao hiền đệ ở đây?
Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyet-duong/1947420/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.