“Việc này …… có ảnh hưởng đến công tác của Khinh Chu sau này hay không?”Âu Dương thì thào một câu.
“Chúng ta không quyết định được.”Kiều Lạc trả lời, quay đầu nhìn Âu Dương,”Thật cám ơn cô, bên cạnh Tiểu Chu luôn có một người bạn tốt như cô.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”Âu Dương thở dài,”Làm người ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn. Vào lúc khó khăn nhất của em, cô ấy đã luôn ở bên cạnh, em cũng nên làm như thế. Có điều thế giới nhiều người như vậy, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận cô ấy? Tổng giám đốc … ôi ……”
Kiều Lạc không nói lời nào. Ở trong nhà hàng hôm ấy, sau khi Tiểu Chu bị anh sống chết ôm chặt lấy, Ôn Nhược Hà mới dần dần từ kinh sợ chuyển sang trấn tĩnh tinh thần. Nàng toàn thân vô lực ngã vào trong ngực Kiều Lạc, ánh mắt si ngốc, là tỉnh hay là mê, chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng biết rõ. Kiều Lạc thấy nàng nhả miệng ra, mới thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy cánh tay có cảm giác đau, máu chảy ròng ròng.
Phải sợ hãi biết bao nhiêu, mới có thể làm cho nàng không thể nhẫn nhịn nổi trước mặt người khác, lại có bao nhiêu phẫn nộ, mới có thể cắn ra vết thương như thế này.
“Anh …… Không có sao chứ?”Ôn Nhược Hà mở miệng, giọng không mấy trôi chảy.
Kiều Lạc nhếch miệng, cười yếu ớt, liếc qua cánh tay của mình,”Không sao, chích một mũi ngừa uốn ván sẽ không việc gì.”Anh vừa nói vừa nâng cánh tay kia lên, khom người xuống, nhấc hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-toi-dau-cau-tu-nhien-thang/2385759/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.