Đúng như Kiều Lạc nói, quả thật nàng nói không nên lời. Không phải nàng không dám, mà là không khẳng định. Bây giờ nàng mới hiểu ra, khi nàng không biết Kiều Lạc nghĩ gì, thì đồng thời Kiều Lạc cũng không cách nào hiểu nàng.
Chỉ là giữa bọn họ có khác nhau một chút, từ lâu rồi Kiều Lạc đã sớm hiểu rõ, vấn đề chỉ là nói ra hay không, còn nàng, thủy chung vẫn không có nổi đáp án, nếu như trong lòng nàng sớm có câu trả lời, thì bảy năm trước đã không trốn chạy.
Ngay từ đầu Kiều Lạc đã nhìn ra nỗi lo này, cho nên anh mới không nói cho nàng, nếu như nàng thật sự biết việc của Mai Oánh Oánh, nàng sẽ như thế nào?
Nàng đúng là không dám nghĩ, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Kiều Lạc. Trong trí nhớ của Diệp Khinh Chu, anh có đôi mắt dài, thường xuyên nheo tít lại, chưa bao giờ như bây giờ, mở trừng trừng, dữ tợn một cách đáng sợ, lúc này nàng mới phát hiện, chỉ một câu nói của nàng đã có thể làm cho anh mất bình tĩnh như thế.
Nàng đột nhiên thấy can đảm của mình đã lạc vào trong hầm băng, run rẩy mở miệng,”Em……”
Đột nhiên Kiều Lạc thu hồi vẻ tức giận trên mặt, khoát tay, nhếch miệng, lúc này đây, không phải nụ cười gian xảo như mọi khi, mà là một nụ cười khổ sở, anh ngồi xuống, vỗ nhẹ đùi của mình nói,”Đưa chân ra, anh băng lại cho em.”
Diệp Khinh Chu nhích nhích người, giơ chân lên, Kiều Lạc cúi xuống băng bó, tuy anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-toi-dau-cau-tu-nhien-thang/2385732/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.