Khi nhận được tin nhắn của Vãn Chu, bác sĩ Trương đang ngồi khám bệnh trong phòng khám khoa ngoại.
Khi nghe thấy âm báo tin nhắn trên điện thoại, anh ta nhấc máy lên thì thấy là của bác sĩ Nhậm, chợt kích động bật thốt “Ôi vãi”.
Bệnh nhân đang đợi bác sĩ Trương cho biết kết quả, đột nhiên thấy phản ứng khác thường của bác sĩ, bỗng chốc toát hết mồ hôi.
Thậm chí bệnh nhân đó cũng đã nghĩ xong nơi chôn cất sau khi mình chết rồi, loại bệnh trầm kha nào mà có thể khiến bác sĩ phải nói tục như thế chứ.
“Bác sĩ, có gì bác cứ việc nói thẳng đi ạ… Chúng tôi có thể chịu đựng được mà…” Phòng tuyến tâm lý của bệnh nhân bị phá vỡ, thậm chí bệnh nhân còn bắt đầu lau nước mắt.
Bác sĩ Trương kịp nhận ra, hơi dở khóc dở cười, vội quay lại nói với bệnh nhân về bệnh tình của họ.
Thấy bệnh tình của mình không quá nghiêm trọng, bệnh nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tin nhắn Vãn Chu gửi cho bác sĩ Trương là: “Bác sĩ Trương, trưa mai anh có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”
Sao có thể không làm anh ta phấn khích được chứ, sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên bác sĩ Nhậm chủ động hẹn anh ta đấy.
Quả thật là vén mây thấy ánh trăng mà, bác sĩ Trương thầm cảm động đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.
-
Giữa trưa hôm sau, Vãn Chu ăn một bữa cơm với bác sĩ Trương ở căng tin.
Cơm ở căng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-dem-ben-vang/3585431/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.