Sau trận bóng rổ, Giang Độ đổ mồ hôi đầy người, không muốn ở bên ngoài nữa nên định quay về đi tắm.
Xe của họ đậu ở con hẻm nhỏ cạnh trường, rất gần, chỉ cách vài bước chân.
Vãn Chu vội vàng lấy khăn lông cho anh trước, sợ anh bị cảm, thời tiết này không quá lạnh cũng không quá nóng, đổ mồ hôi lỡ gió thổi qua sẽ dễ bị cảm lạnh.
Vì vậy cô rảo bước đi trước, mở cửa cốp xe rồi cúi xuống lấy chiếc khăn mà Giang Độ luôn để trong túi tập thể dục ở ghế sau xe.
Giang Độ đi theo cô, nhìn thấy đường cong khi cô khom lưng; cô đang đưa tay lấy thứ gì đó, gấu váy lộ ra một mảng da thịt mềm mại trắng mịn, dấu tay tối qua còn như ẩn như hiện.
Đôi mắt từ từ sâu hơn, anh nuốt nước bọt rồi nghiêng người đè người cô xuống.
“A...” Vãn Chu vừa tìm được một chiếc khăn lông trong túi thể dục thì bất ngờ bị đè vào ghế sau.
“Khăn lông... Anh lau mồ hôi trước đi...” Cô cố gắng giơ tay đưa nó cho người đàn ông đang áp sát mình.
“Không cần đâu, giữ lại lát nữa cho em dùng.” Nói xong, Giang Độ cầm chiếc khăn lên, bịt mắt Vãn Chu rồi thắt nút sau đầu.
Sau đó anh bắt đầu liếm và hôn tai cô, thỉnh thoảng còn đưa lưỡi vào trong lượn vòng, cắn dái tai, hôn vào gáy cô lúc nhẹ lúc nặng.
Trong tình huống thị giác bị che phủ, thính giác của Vãn Chu lập tức trở nên nhạy cảm hơn, buồng xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-dem-ben-vang/3585418/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.