Lúc tan làm ở bệnh viện đã gần mười một giờ tối, cả ngày Vãn Chu chưa ăn gì, cô không thấy thèm ăn và cũng không ăn được, chỉ trong giờ nghỉ mới hỏi y tá truyền cho mình một chai đường glucose.
Trên đường về nhà, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua một thùng nước khoáng năm lít và vài gói mì ăn liền. Cô xin bệnh viện cho nghỉ phép trong ba ngày tiếp theo, cũng không có ý định ra ngoài.
Khi đến trước cửa căn hộ, dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tựa vào cột hút thuốc, vài mẩu thuốc lá chất đống trên mặt đất.
Vãn Chu dừng một chút, vờ như không nhìn thấy, thờ ơ đi ngang qua anh.
Giang Độ kéo cô lại, nhận lấy thùng nước khoáng trong tay cô, ngón tay của cô đã bị thùng nước khoáng đè đến đỏ bừng.
Hơn nữa, kể từ lần cuối anh gặp cô, cô thực sự đã sụt cân rất nhiều. Cổ tay mảnh mai đến mức một tay anh có thể giữ chặt, nay lại thừa ra một đốt ngón tay.
“Đi lên trước đi, chúng ta nói chuyện.” Giang Độ hẳn đã hút thuốc rất nhiều, giọng nói hơi khàn.
Vãn Chu như xác chết biết đi, không đồng ý cũng không từ chối, quay người mở cửa phòng. Giang Độ vẫn một mực đi theo phía sau.
Về đến nhà, trước tiên Giang Độ bỏ thùng nước khoáng vào trong tủ lạnh nhà bếp, nhìn đồ trong tủ lạnh, sau đó nhìn mì gói, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Vãn Chu vô cảm lắc đầu.
“Em đi tắm trước đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-dem-ben-vang/3585415/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.