Trời sáng, Vãn Chu tỉnh lại.
Cô đã ngủ mê man cả đêm, mở mắt ra nhìn thấy bờ vai rộng của chàng trai, bên trên còn có vài vết xước như ẩn như hiện do cô vô tình cào anh tối qua. Dây thắt lưng đã bất giác rơi ra trong lúc cô thiếp đi.
Cô vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm, ghi nhớ thật kỹ.
Giang Độ trở mình, một tay gác lên eo cô không hề kiêng dè.
Hơi thở của Vãn Chu chững lại chốc lát, thấy chàng trai vẫn đang ngủ say, cô chậm rãi rút tay ra rồi đứng dậy mặc quần áo.
Cô nghĩ, cô nên đi rồi. Như cỗ xe bí ngô lúc nửa đêm của Lọ Lem, nếu cô không rời đi thì sẽ thật xấu hổ cho cả hai, bởi vì cô không muốn chàng trai cô thích phải khó xử.
Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh ở bên nhau.
Vãn Chu mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn Giang Độ, véo nhẹ dái tai và nốt ruồi phía sau của anh với vẻ vô cùng quyến luyến rồi cầm giày xoay người đi.
Giang Độ đang ngủ say thì bị quấy rầy bởi tiếng sột soạt bên cạnh, nhưng anh quá mệt không thể hoàn toàn tỉnh táo. Khi nhấc mí mắt nặng trĩu lên, anh chỉ nhìn thấy một đôi chân trắng nõn bước trên sàn và lặng lẽ rời khỏi phòng, cùng với nốt ruồi đen ở mắt cá chân càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Sau đó anh không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và ngủ say như chết.
Đến khi Giang Độ hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-dem-ben-vang/3585408/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.