Nàng nhanh nhẹn mở cửa vút cái đến nơi phát ra âm thanh kinh hách kia. Nàng bỗng chốt giật mình khi thấy tình cảnh trước mặt. Trong sân viện nhà họ Vương, quan binh bao vây khắp phía.
Khuôn mặt họ hung tợn, mặc cho Thúy Kiều có la hét vang nài khổ sở họ cũng dửng dưng. Những tên lính lát thì hết ra thì vào khắp các phòng ốc di chuyển mọi thứ quý giá trong nhà đem đi. Nàng còn nghe thấy họ nói nhỏ với nhau:
"Kì này hời to rồi, nhà họ Vương thật khéo làm ăn, có nhiều vật quý giá như vậy. Kỳ này phải nói Từ đại nhân thưởng cho chúng ta thật hậu hỉnh mới được." _Bọn họ cười gian trá.
Nàng lửa giận bốc lên nghi ngút, phóng người chạy tới, nhanh tay hắt lên hai người nọ bột phấn ngứa do nàng đặc chế mà thần không biết qủy không hay. Họ bỗng dừng việc trên tay, lay hoay lấy tay sờ soạng khắp người.
Họ rải không ngừng trên da đã có vài phần ẩn đỏ nhưng càng dùng sức gải thì cơn ngứa cũng không vơi đi phần nào. Lọai phấn này không màu, không mùi ai vướn vào dù chỉ một ít cũng ngứa ngáy khắp người, có dùng nước rửa cũng không hiệu quả mà còn tăng thêm ẩn đỏ.
Nhẹ có thể sưng phù khắp người, nặng có thể tróc da tróc thịt. Họ dám đụng tới nhà nàng, nàng phải cho họ một bài học. Nàng nhết miệng cười phúc hắc. Lao đến bên Thúy Kiều hỏi hang thấy chị ấy tiều tụy hẳn nàng thật đau lòng.
Nàng không ngờ kịch tình lại diễn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-van-phuc-hac-cuc-dien-thay-doi/2877415/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.