Tại một bìa rừng nọ, có một ngôi mộ cổ cỏ mộc um tùm, hoang phế không chịu nổi cơ mà không có ai viếng thăm. Lúc này, bọn Thúy Kiều còn đang quanh quẩn nơi phần mộ gia đình thì Thúy Vân buồn chán dạo chơi xung quanh.
Nàng mải mê hái hoa bắt bướm, lúc nàng đi được khá xa thì bắt gặp một ngôi mộ cổ bị bỏ hoang. Nàng tò mò lại gần, nhẹ nhàng lấy ra những đám cỏ vướng quanh phần mộ rồi nhẹ nhàng phủ đi lớp bụi quẩn quanh trên mộ.
Dòng chữ Đoạn Tiên được khắc trên bia mộ đã có chút mờ nhạt, cũ kỹ. Nàng có chút không rõ. Tên này nghe rất quen nhưng nghĩ mãi nàng cũng không sáng tỏ. Mà thôi kệ. Chắc cũng không quan trọng lắm.
Lúc nàng định rời khỏi thì một luồng gió lạ thổi qua, khiến nàng rùng mình một mình. Nàng có chút sợ. Nàng trước giờ không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nhất lại là... Ma... Trời ơi!!! Ban ngày ban mặt mà lại có ma... Nó đang ở trước mặt mình bay qua bay lại nữa chứ...
Không!!! Nàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy cơ mà cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát của người nọ. Ý lộn là con ma kia mới đúng. Cuối cùng nàng hụt hơi đứng lại thở dốc. Thế mà con ma kia lại khỏe re còn hứng trí cười giễu cợt nàng.
Nàng quay phắc qua nhìn nó nói: "Sao ngươi lại đi theo ta. Đừng lượn lờ trước mặt ta nữa. Nếu không... Nếu không..." "Nếu không thì sao" Con ma kia lên tiếng. Nàng giật nảy mình: "Nếu không... Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-van-phuc-hac-cuc-dien-thay-doi/2877407/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.