Tên côn đồ kia bật cười chế giễu: "Cô bé đừng chọc cười ta chứ, lại dám xen vào chuyện của ông đây à, không biết tự lượng sức." Đồng bọn của tên đó cũng cười phá hùa theo.
Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao: "Cô bé kia sao lại dây vào đám người này, họ tin xấu đồn xa, làm đủ mọi chuyện xấu. Cậu bé ăn xin này chỉ vì sơ ý đụng phải họ mà thành ra thế này."
Nàng không để ý nhiều liền ra tay giải quyết họ nhanh gọn trước ánh mắt kinh ngạc mọi người, miệng họ há to đến có thể nhét được cả quả trứng.
Bọn họ, ai cũng thê thảm vô cùng, người sứt đầu mẻ trán, khuôn mặt sưng phù không còn nhìn rõ hình thù cô mới phủi tay đi về phía cậu bé.
Cậu bé kia cũng rất ngạc nhiên, hai mắt mở to như không thể tin được. Nàng cười phúc hắc, nói ra quyết định của mình: "Cậu có muốn theo tôi không."
Cậu bé không chút suy nghĩ, bảo: "Vâng, tôi nguyện ý." Cậu đã sống cuộc sống phải lưu lạc đầu đường xó chợ lâu rồi, có người chịu thu nhận cậu mừng còn không hết.
Cậu bé ngây thơ không biết mình đã bị nàng tính kế. Nhưng nàng cũng không nhận ra rằng cũng có một người đang quan sát từng hành động của nàng với ánh nhìn đầy hứng thú.
Từ ngày gặp cậu bé nọ, cuộc sống sâu gạo của nàng bắt đầu. Cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm khiến nàng thõa mãn vô cùng.
Bốn năm thấm thoát trôi qua, nàng lớn lên dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-van-phuc-hac-cuc-dien-thay-doi/2877404/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.