Điều bất tiện nhất khi yêu đương với đàn em là gì? Chính là hai người không học cùng một toà nhà.
Bởi vì bình thường ở trường học không có nhiều thời gian để gặp mặt, vậy nên bọn họ dứt khoát cuối tuần mới hẹn gặp nhau.
Diệp Tinh vốn cho rằng hai người đều ăn ý duy trì "tình yêu thầm kín", thế nhưng gần đây Diệp Tinh đột nhiên phát hiện ra hình như có vẻ không phải.
Số lần cô gặp Doãn Thường ở trường đột nhiên nhiều thêm.
Giờ giải lao cùng bạn cùng bàn đi mua đồ ăn vặt cũng gặp cậu, đi văn phòng nộp bài tập cho giáo viên cũng gặp cậu mà trực nhật ở sân trường cũng gặp cậu nốt...Cho nên khi Diệp Tinh thấy người rõ ràng tan học sớm hơn cô mười lăm phút nhưng vẫn đứng ở dưới cầu thang chờ cô, cô gạt bỏ ý định đi về nhà cùng cậu ra khỏi đầu, giả vờ không nhìn thấy đi lướt qua cậu.
Tuy rằng hai người ở trường có gặp nhau nhưng trước giờ chưa từng chào hỏi, thế nhưng chỉ cần một ánh mắt bắt gặp nhau cũng có thể làm bọn họ cảm thấy ngọt ngào cả một ngày.
Với tình huống của bọn họ hiện tại, Diệp Tinh không muốn giáo viên và gia đình hai bên sẽ chú ý.
Diệp Tinh biết Doãn Thường sẽ yên lặng đi phía sau cô.
Mỗi lần Diệp Tinh quay đầu đều sẽ thấy khuôn mặt đáng thương như chú cún bị vứt bỏ của Doãn Thường, đang không xa không gần đi phía sau cô, trong nháy mắt trái tim kêu một tiếng "thịch".
Từ Minh Giai đuổi đến từ phía sau Diệp Tinh, đi bên cạnh líu ra líu ríu, cô cũng không quan tâm. Động tác của cô đột nhiên chậm lại, mọi thứ xung quanh cũng vậy, nhưng tán cây vốn đang đung đưa theo gió giờ đây cũng không lay chuyển. Lúc này đây những vì sao thưa thớt trên bầu trời bỗng trở nên dày đặt, cô bắt đầu nhẩm giai điệu mình yêu thích nhất ở trong lòng...
"Deep magical trees murmuring breeze, carry me home
Tell stories of hope, hope there's a light
...
You can be just who you want
Be what you feel, be someone real"
(Battles and Wastelands – Neo Retros)
*Bản tạm dịch by Mèo lười học tiếng Trung:
"Những hàng cây rì rào trong gió, tiễn tôi về đến nhà.
Kể những câu chuyện về hy vọng, hy vọng về một tia sáng
...
Bạn có thể trở thành người mà bạn muốn
Hãy là những gì bạn cảm nhận, là một con người thực thụ."
[*Mèo: Ôi nghe dở hơi không chịu được nhưng các bạn nên nghe bài hát này nha =)))))) Cổ lắm rồi nhưng mà hayyyy]
Doãn Thường dừng bước, nhìn chằm chằm chàng trai đang quấn lấy cô gái của cậu kể chuyện, mày nhíu chặt lại, có chút ghen ghét anh ta có thể quang minh chính đại mà ở bên cô.
Sau này Doãn Thường đọc được một câu, cảm thấy cực kỳ chính xác, câu nói đó là: "Nếu thoải mái ở bên nhau chính là tình hữu nghị, còn thật cẩn thận khi ở bên nhau mới là tình yêu."
Cậu và cô đang cực kì cẩn thận bảo vệ tình yêu của bọn họ.
Diệp Tình quay đầu lại nhìn Doãn Thường. Gió thu mang theo một chút lạnh lẽo, chàng trai một tay đút túi quần đứng ở nơi đó, ánh mắt vừa bất mãn vừa ôn nhu chăm chú nhìn cô.
Cậu đang chờ cô bước qua nắm tay cậu.
Diệp Tinh chạy chậm đến trước mặt Doãn Thường, giờ phút này cô không còn quan tâm đến ánh mắt nhòm ngó của những người khác nữa, cô nghĩ cứ thoải mái mà nhìn đi.
Từ Minh Giai ngây ngốc tại chỗ.
Diệp Tinh nắm tay Doãn Thường đi tới trước mặt Từ Minh Giai nói, "Lão Từ, đây là bạn trai tớ, Doãn Thường."
Sau đó, Từ Minh Giai thấy một Diệp Tinh mà cậu ta chưa từng nhìn thấy, bỏ qua sự lạnh lùng, khách sáo lịch sự, trở thành một Diệp Tinh đứng dưới ánh trăng sáng rực rỡ thân mật giới thiệu với cậu, "Đây là người bạn từ cấp hai đến giờ vẫn luôn cùng lớp với chị."
Bạn bè, không phải bạn tốt, cũng không phải bạn cùng lớp.
Diệp Tinh luôn biết thế nào gọi là gãi đúng chỗ ngữa.
Không phải bạn tốt, đánh gãy những suy nghĩ không nên có của cậu ta. Không phải bạn cùng lớp, lại nói cho cậu ta biết cô coi cậu ta là bạn bè.
Vừa giữ mặt mũi cho cậu, nhưng đồng thời cũng làm cậu xấu hổ.
Từ Minh Giai vẫn nở một nụ cười như cũ với Diệp Tinh. Cậu ta biết trong lòng Diệp Tinh, cậu ta luôn là một người chưa trưởng thành lại nóng tính, nhưng cậu ta sẵn sàng hoá thân thành dáng vẻ hoàn hảo trong lòng cô.
Từ Minh Giai cố gắng đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nói đùa: "Diệp Tinh, cậu giấu giỏi thật đấy! Bắt đầu từ khi nào thế?"
Diệp Tinh trả lời, "Cách đây không lâu. Cậu là người đầu tiên biết chuyện này. Nhưng tớ muốn cậu giúp tớ giữ bí mật, tớ vẫn chưa muốn mẹ tớ phát hiện chuyện này."
"Yên tâm đi, chút nghĩa khí anh em này tớ vẫn có. Hai người cũng đừng lôi lôi kéo kéo nữa, trên sân trường cũng không phải không có ai đâu đó! Lại nói cậu cũng mau về sớm đi nếu khi dì lại lo lắng. Hôm nay chức hộ hoa sứ giả này không đến lượt tớ làm rồi. Doãn Thường, chú phải đưa Diệp Tinh về đến nhà an toàn đấy."
Đó là lần đầu tiên khi Diệp Tinh nhìn bóng lưng thẳng tắp của chàng thiếu niên, cô cảm nhận được một Từ Minh Giai lúc nào cũng cười hihi haha, cũng sẽ biết buồn.
*****
Mùa thu luôn là mùa trôi qua nhanh nhất, Diệp Tinh thích mùa thu nhất, nhưng chính cô cũng biết rõ, thường những thứ tốt đẹp thì sẽ không kéo dài lâu.
Trước ngày lập Đông một ngày, bởi vì đúng lúc vừa kết thúc kỳ thi giữa kỳ, nhà trường tổ chức một bữa tiệc chào mừng lập Đông. Một mặt là để chúc may mắn cho những học sinh cuối cấp: Thu thu đông tàng hạ kết quả, nghĩa là 200 ngày còn lại hãy cố gắng hết sức để mỗi người có thể tạo ra được một kết quả mà bản thân vừa lòng. Mặt khác là để chuẩn bị cho phân lớp tự nhiên, xã hội. Có lẽ đối với một số người đây có khả năng sẽ là lần cuối cùng được học chung lớp.
Toà nhà của năm cuối Tử Trúc Viện đơn độc lẻ bóng nằm ở một góc, chia làm hai khối tự nhiên và xã hội. Tới năm cuối cấp ba, những người bạn học từng chung lớp hai năm giờ đây sẽ phải tách ra để thực hiện sứ mệnh riêng của cuộc đời mình.
Thiếu niên có sứ mệnh của thiếu niên.
Mùa Đông ở phương Nam thường không có quá nhiều tuyết. Mặc dù Diệp Tinh sinh ra vào mùa Đông nhưng cô không thể nào thích nổi cái mùa này. Doãn Thường sinh ra vào mùa Xuân ánh nắng chan hoà ấm áp nhưng lại cực kỳ thích mùa Đông. Hai người đã hẹn nhau kỳ nghỉ Đông sẽ cùng đi phương Bắc ngắm tuyết rơi.
Sắp đến Giáng Sinh, trong trường khắp nơi đều là không khí vui tươi. Bạn cùng bàn của Diệp Tinh từ cấp hai bởi vì đeo niềng răng nên đã được gọi là Cương Nha*. Cô ấy cũng không cảm thấy biệt danh này mang hàm ý nào khác, mà ngược lại cực kỳ thích tên gọi này. Cô ấy nói biệt danh này làm cô ấy cảm thấy mình kiên cường và mạnh mẽ giống như Iron Man.
Cương Nha là một thế giới giả tưởng. Ở trong đó cô ấy đuổi tận giết quyệt Conan.
Cô ấy rất thích Haibara Ai. Suốt ngày thảo luận với cô về việc Conan sẽ ở bên Haibara Ai hay là Ran Mori, mỗi lần đến lớp câu đầu tiên cô ấy nói với cô chính là liệt kê lý do vì sao Conan nên ở bên Haibara Ai.
Diệp Tinh cảm thấy cô ấy sắp tẩu hoả nhập ma tới nơi rồi. Vì muốn thay đổi sự chú ý của cô ấy nên Diệp Tinh đã kéo cô ấy tham gia nhóm đan khăn quàng cổ của mấy bạn nữ trong lớp.
Hai người đã hẹn sau khi tan học sẽ cùng đi siêu thị mua len. Đủ mọi loại len, đầy màu sắc và chỉ thêu đặt ngay ngắn cạnh nhau. Bà chủ đang ngồi ở cửa đôi tay không ngừng chuyển động, những sợi chỉ chỉ trong chốc lát đã tạo thành hình dáng đơn giản.
Thấy có khách tới, bà chủ lập tức buông kim chỉ trong tay, nhiệt tình tiếp đón, "Mấy em muốn mua len hả? Cứ ngắm tự nhiên nhé. Chỗ này của chị loại gì cũng có hết!"
Trong lòng Diệp Tinh đã tính sẽ đan vài chiếc khăn quàng cổ, cô hỏi rõ ràng bà chủ bao khoảng bao nhiêu len thì có thể đan được một chiếc khăn. Sau đó thì suy nghĩ trong lòng nên chọn màu sắc nào cho phù hợp, nghĩ đến Doãn Thường, cô đột nhiên cảm thấy những màu sắc sợi len ở nơi này, có vẻ như không xứng với cậu.
Cương Nha gợi ý cho Diệp Tinh, "Hai người bọn cậu đang yêu đương vụng trộm vậy nên không thể mua màu sắc quá chói mắt được. Mà Doãn Thường không giống với những nam sinh khác, em ấy rất trắng, nếu màu quá nhạt thì cũng không ổn..."
Lúc này, bà chủ chỉ vào một chồng sợi len ở trong góc nói: "Em gái, em xem màu kia có được không? Màu xanh ngọc, không quá chói mắt nhưng cũng không nhạt nhoà."
Sau khi hai người đã mua xong đồ thì lại đi dạo mấy cửa hàng văn phòng phẩm mua thêm một ít thứ. Các cô đã ngồi cùng bàn với nhau hai năm, thời gian tiếp xúc cũng lâu, may mắn là sau khi giải quyết xong những hiểu lầm thì hai người vẫn có thể tâm sự với nhau một chút về vấn đề "con gái".
Diệp Tinh muốn trước lễ Giáng Sinh phải đan xong khăn quàng cổ để tặng quà cho Doãn Thường. Vì vậy hằng ngày mỗi lúc rảnh rỗi đều có thể thấy cô cau mày rối rắm đan len, thắc mắc vì sao đan như vậy mà vẫn không thành hình.
*****
Vì trời lạnh nên Diệp Tinh không muốn cùng Doãn Thường đến thư viện học vào cuối tuần nữa, nên Doãn Thường đành phải tới nhà cô. Bố mẹ Diệp Tinh không có nhà, căn nhà này cũng là vì muốn cho Diệp Tinh tiện đi học nên mới thuê. Dì giúp việc trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc cô. Mỗi lần Doãn Thường tới đều sẽ cười tủm tỉm hoan nghênh cậu. Thấy bọn họ vào phòng cũng không quấy rầy, dành cho bọn họ sự tín nhiệm và không gian riêng.
Diệp Tinh đem khăn quàng cổ đã đan xong đưa cho dì Triệu trước. Hy vọng mỗi lần dì ấy ra ngoài mua đồ ăn sẽ đỡ lạnh hơn.
Khi điền tờ phiếu phân ban, Diệp Tinh quyết định học lớp Lý. Cô hỏi ý kiến của mẹ. Mới đầu mẹ Diệp cảm thấy Diệp Tinh học lớp Văn cũng ổn. Nhưng sau đó lại suy xét đến nếu học khoa học tự nhiên tiền đồ tương đối rộng, nên hai người đã nhất trí ngay sau đó.
Mặc dù Doãn Thường vẫn đang là năm nhất nhưng thật ra chương trình học đã dạy đến năm hai. Trong lòng cậu đã có quyết định của riêng mình, nhưng cũng chưa nói nó cho ai cả.
Lễ Giáng Sinh hôm ấy, những người bạn của Diệp Tinh đều nhận được khăn quàng cổ mà cô đan. Còn hai chiếc khăn còn lại Diệp Tinh đặt trong phòng ngủ, chờ khi nào về nhà sẽ đưa cho bố mẹ.
Sau khi kết thúc Giáng Sinh thì lại đến thi cuối kỳ, Doãn Thường phải đi theo giáo viên đi đến Bắc Kinh tham gia một cuộc thi Toán học. Lần này mẹ Doãn cũng đi theo, sau khi kết thúc cuộc thi còn muốn Doãn Thường ở lại đó để kiểm tra tai.
Ngày Doãn Thường đi, tuyết đầu mùa vừa rơi, những bông tuyết nhưng những tinh linh bay xuống từ không trung. Doãn Thường đeo khăn mà Diệp Tinh đan cho cậu quanh cổ, nói: "Nửa tháng sau em sẽ về, chắc chắn về kịp sinh nhật chị. Đến lúc đó vừa lúc là nghỉ Đông, chúng ta cùng đi Đông Bắc ngắm tuyết."
Diệp Tinh cười nói: "Được."
Vì lời hứa hẹn này mà Diệp Tinh cho dù là bao nhiêu năm sau nghĩ lại đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
*****
Mẹ Diệp bí mật về nước trước một ngày, Diệp Tinh không hay biết gì. Vốn dĩ mẹ Diệp định cho con gái một bất ngờ lớn, thế nhưng bà không nghĩ chính mình lại nhận về một
Diệp Tinh vừa về đến nhà đã nhạy cảm nhận ra không khí có chút không đúng lắm. Lúc cô đứng ở huyền quan cởi giày gọi vài tiếng dì Triệu, nhưng không có ai trả lời. Một lát sau, lúc mẹ Diệp từ trong phòng Diệp Tinh đi ra, trong nháy mắt khi Diệp Tinh nhìn thấy mẹ Diệp, mắt cô giật giật, trong lòng không khống chế được một trận hoảng hốt.
Cô đứng ở huyền quan, đôi tay đan vào nhau đặt trước người, bày ra bộ dáng làm sai. Mẹ Diệp ngồi trên sô pha, mặc dù là đang ngồi nhưng tư thế vẫn cao cao tại thượng.
"Diệp Tinh, con nói cho mẹ biết trong khoảng thời gian này con đã làm gì?"
Diệp Tinh nhéo lòng bàn tay của mình, trả lời, "Không làm gì ạ, con chỉ đi học như bình thường thôi."
Không ngờ mẹ Diệp vốn đang bình tĩnh đột nhiên lớn tiếng quát cô, "Con nói dối! Chính con đang làm gì bản thân con còn không rõ ràng sao?"
Khi dì Triệu xách một túi đồ ăn từ ngoài cửa bước vào, tình cảnh đã biến thành Diệp Tinh đang quỳ trên mặt đấy, eo thẳng thắp im lặng khóc. Trước mặt cô là mấy chiếc khăn đã bị làm hỏng. Từ hình dạng khó coi đó vẫn có thể nhìn ra đó là mấy chiếc khăn Diệp Tinh dành cả mấy ngày đêm để đan tặng mẹ Diệp.
Dì Triệu "Ôi chao" một tiếng sau đó nhanh chóng chạy đến kéo Diệp Tinh dậy. Vừa đỡ cô dậy vừa hoà giải hai mẹ con cô, "Thôi nào, mẹ con vừa mới trở về sao con đã chọc bà ấy tức giận rồi? Hai mẹ con vất vả lắm mới gặp nhau được một lần. Đây là gì nữa đây? Sao cô lại làm hỏng quà Diệp Tinh tặng cô cơ chứ. Đây là quà Diệp Tinh dành bao nhiêu thời gian rảnh rỗi mới làm ra được đấy!."
Mẹ Diệp nghe vậy định nói gì đó, nhưng bà đang nổi nóng, lại nhìn thấy con gái quật cường quỳ ở đó, lời nói tới bên miệng lại biến thành, "Dì Triệu, dì cứ mặc kệ nó. Để con bé tự nói ra chuyện xấu hổ mà nó đã làm."
"Ôi chao! Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy chứ. Trước hết con đứng lên đi đã, ngoan nào! Quỳ nhiều sẽ bị đau chân đấy!."
Diệp Tinh cố chấp không chịu đứng lên, nghe xong lời mẹ Diệp nói, cô kiên quyết phản đối, "Con yêu đương cũng không phải là chuyện xấu hổ gì. Con và Doãn Thường đều thích nhau, hai bọn con cùng nhau cổ vũ đối phương học tập, cùng nhau tiến bộ. Cậu ấy chính là người đáng để con thích nhất!."
Mẹ Diệp nghe xong càng tức giận, "Con còn dám biện minh à? Điện thoại của con mỗi tối đều nói chuyện phiếm đến tận khuya. Chủ nhiệm lớp con đã gọi cho mẹ, nói thành tích của con đã giảm mười hạng. Đây mà gọi là không có ảnh hưởng gì à? Con có biện hiện tại chuyện con cần phải làm nhất là gì không?"
Diệp Tinh không trả lời, cô không cảm thấy mình làm sai gì cả.
Như không nhận được câu trả lời, mẹ Diệp tiếp tục nói, "Bây giờ con còn nhỏ, chờ đến khi lớn rồi con sẽ hiểu. Tình cảm tuổi học trò là một thứ gì đó không đáng để nhắc đến."
"Mặc dù con còn nhỏ nhưng suy nghĩ của con đã trường thành rồi. Con biết rõ con đang làm gì, cũng biết rõ con muốn cái gì." Diệp Tinh vẫn kiên quyết nói.
Mẹ Diệp nói bà chưa từng nghĩ hai mẹ con sẽ tranh cãi đến mức này.
- Hết chương 3 -