Chớp lóe, sấm rền, gió gào, biển thét…
Đêm đó, sau khi rơi vào lòng biển, thân thể Mục Thiếu Hoài cấp tốc chìm xuống, mắt thấy sắp bị nuốt chửng bởi biển rộng vô tình.
Cảm giác lạnh buốt quen thuộc dần dần bao phủ toàn thân, hắn biết, vì chính mình nội thương quá nặng, Thái Âm chân khí trong kinh mạch bắt đầu lưu chuyển khắp cơ thể tiến hành tự trị liệu, đáng tiếc —
Miệng mũi đều ngập trong nước biển mặn chát, nội thương trong ngực hắn còn đau đến lợi hại, lại vô lực bế khí, e rằng sau một khắc sẽ ngạt thở mà chết, mệnh này… ôi thôi. Thái Âm chân khí dù thần kỳ đến đâu, cũng vô pháp có tác dụng trên một người đã chết đúng không?
Lạnh quá, mệt quá…
Mặc cho hắn có thể nghĩ ra vô số lý do phải sống, thân thể cân bì lực tẫn đã vô lực chống đỡ. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ lười biếng…
Lúc này đây, hãy để hắn lười biếng, nghỉ chân một chút đi!
Đạt được tình yêu của sư huynh rồi lại hại sư huynh thương tâm, hắn thật có lỗi a…
“Binh!”
Một tiếng động lạ rất nhỏ đột nhiên gọi thần trí hắn hồi tỉnh.
Là hắn lỗi giác sao? Nước biển cuộn trào quanh người hắn lại trở nên ấm áp…
Từ từ…… Không đúng! Nhãn châu của hắn bỗng đứng sững.
Tóc ướt từ trán buông xuống đang mấp mô trên sóng biển cuồn cuộn, phải, mấp mô! Chính vì mấy lọn tóc ướt thấm no nước đều ngưng kết thành chuỗi chuỗi băng xuyến!
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-dang-he-liet/2097348/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.