Chương trước
Chương sau
(Gặp gỡ dưới vực thẳm)
Ai ai cũng biết, trong các chuyện võ hiệp xưa nay, nhân vật nam chính rơi xuống vực thẳm nhất định sẽ không chết một cách dễ dàng. Ngược lại, không may mắn hái được linh dược ngàn năm, tăng thêm một giáp công lực, thì cũng gặp được một tuyệt thế cao thủ ẩn cư, tha thiết muốn đem một thân công lực độc nhất vô nhị truyền lại cho hắn…
Trường hợp của Tạ Khiếu Phong và Đàn Huyền Vọng...... Đại để cũng tương tự như thế, chỉ có chút khác biệt…
“Bùng”, “Bùm”......
Hai người rơi xuống từ vách núi cao hơn ngàn trượng, một trước một sau lọt vào giữa hồ nước sâu, phía trên phủ một lớp băng mỏng. Đàn Huyền Vọng rơi xuống trước, động lượng lúc va chạm cực lớn khiến tầng băng mỏng manh trên mặt hồ vỡ vụn. Nhanh chóng rơi vào trạng thái không trọng lượng, hơn nữa còn trúng độc, nội tức đình trệ, hắn hôn mê bất tỉnh, chìm thẳng xuống đáy hồ nước như một tảng đá lớn.
Tạ Khiếu Phong đã có tính toán từ trước, giữa không trung liên tục ngưng khí, dựa vào nội lực thâm hậu, lại có Đàn Huyền Vọng làm bàn đạp, vừa rơi vào giữa hồ liền nổi lên.
Hắn bấu lấy những tảng băng vỡ vụn trôi nổi mà trèo lên bờ, chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Đàn Huyền Vọng đã chìm xuống tận đáy hồ. Nơi mặt băng bị phá vỡ, mặt nước ùng ục nổi lên từng chuỗi bọt khí
“Nhị đệ!” Tạ Khiếu Phong hoảng loạn cực độ, lập tức lại nín thở nhảy vào giữa hồ.
Hắn lớn lên ở sơn trại phương bắc, thủy tính cũng không thông thuộc lắm, chẳng qua ỷ vào nội lực thâm hậu, hơi thở kéo dài, nín thở một hơi, lần mò trong nước như người mù. Hơn nửa ngày thì quờ được một mảnh vạt áo, hắn cũng chẳng cần xem xét kĩ càng, liền nắm chặt lấy mà nổi lên.
Băng trên mặt hồ đã nứt vỡ nhiều, hắn lại không phân biệt được phương hướng, khó tránh khỏi va va chạm chạm. Đàm Huyền Vọng uống no nước, lại nhanh chóng chìm xuống. Tạ Khiếu Phong luống cuống tay chân, đành phải trồi lên mặt nước, hít một hơi dài rồi lặn xuống nước tìm kiếm thêm một lần nữa.
Giữa những gợn sóng nhấp nhô xanh biếc, Tạ Khiếu Phong chìm vào lòng hồ, cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm thân ảnh của Đàn Huyền Vọng. Sâu trong lòng hồ ánh sáng lờ mờ, hắn khó khăn lắm mới nhìn thấy Đàn Huyền Vọng đang từ từ chìm xuống. Lần này không dám chậm trễ, lập tức bơi tới gần ôm lấy thân hình hắn, đang muốn nổi lên, lại phát hiện hắn sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, miệng vô thức mở lớn, hiển nhiên đã sắp ngạt thở.
Tạ Khiếu Phong do dự một lát, tim đập thình thịch, rồi hôn lên môi hắn, truyền cho hắn một ngụm khí. Hai môi vừa chạm, hắn trong lòng rung động, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc khiến hắn dường như lạc vào giấc mộng đêm trừ tịch.
Giữa dòng nước hữu tình, những sợi tóc đen nhánh của Đàn Huyền Vọng tản mác hỗn độn, bập bềnh theo sóng nước, phiêu dật như tiên. Hàng mi nhỏ dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, làm cho tướng mạo tuấn lãng của hắn thêm vài phần mềm yếu. Thanh sam trường bào ướt đẫm được mạch nước ngầm nơi đáy hồ nhè nhẹ nâng lên, tay áo phiêu diêu, lại mang một loại ý vị phong lưu khác.
Nghi dung tú dật, phong tư thanh tuyệt, dù có dùng bút pháp tuyệt luân cũng khó miêu tả một phần vạn phong thái hắn.
Tạ Khiếu Phong tim đập như nổi trống, lưu luyến không nỡ rời đôi môi đỏ thắm như son kia. Biết rõ là cứu người, biết rõ hai nam tử không nên làm như thế, lại vẫn thương thầm nhớ trộm, ngày đêm day dứt không thôi.
Sâu tận đáy lòng, có một thứ tình cảm không nói thành lời đã lặng lẽ biến đổi.
Cứ thế lặp đi lặp lại một hồi, hắn cuối cùng cũng ôm được Đàm Huyền Vọng hôn mê bất tỉnh lên bờ. Cúi đầu nhìn xuống, quý công tử lúc nào cũng thanh quý nho nhã kia sắc mặt vàng nhợt, khí thở ra nhiều, hít vào lại ít, hiển nhiên đã cận kề cái chết.
–Không xong! Hôn quá lâu, có lẽ hắn thật sự ngưng thở…
“Nhị đệ a!” Tạ Khiếu Phong hét lớn, phủ phục lên thân thể Đàm Huyền Vọng khóc thảm thiết không thôi.
Bỗng nghe một thanh âm khàn khàn bình thản vang lên:”Này thiếu niên kia, ngươi gào thét gì thế! Hắn còn chưa chết đâu!”
Tạ Khiếu Phong ngây ngốc ngẩng đầu, liền thấy bên mép sơn động đối diện hồ nước có một lão bà đầu bù tóc rối hé hàm răng trắng sáng, cười vô cùng thoải mái với hắn
“...... Tiền bối, người nói Nhị đệ ta còn có thể cứu được?” Im lặng đối diện một lát, Tạ Khiếu Phong coi như không thấy những điểm quái dị của người kia, đi thẳng vào trọng tâm.
Lão bà nheo mắt hồi lâu, dường như muốn đánh giá hắn, thờ ơ nói:”Ngươi đem lượng nước hắn uống vào khi nãy dốc hết ra, hắn nhất định sẽ khỏe lại ngay”
Tạ Khiếu Phong mừng rỡ, quay người lại chăm chú nhìn Đàn Huyền Vọng vẫn đang hôn mê. Ngày thường hắn mi thanh mục tú, dáng vẻ mỹ lệ, hiện giờ tuy toàn thân ẩm ướt, nhưng đôi mày kiếm khẽ nhíu lại có một loại tao nhã khiến người thương tiếc. Tạ Khiếu Phong ngây người nhìn hắn, nhất thời lại như si như dại.
“Nếu ngươi không bắt đầu ngay, cho dù lúc đầu hắn còn sống, chỉ sợ rồi cũng sẽ chết!”
Tiếng nói của lão bà đánh thức Tạ Khiếu Phong lúc ấy đang thả hồn treo lơ lửng cành cây. Hắn đỏ mặt tía tai, luống cuống tay chân thay Đàn Huyền Vọng ép hết nước ra.
Âm thầm vận ám kình, tay đặt lên bụng Đàn Huyền Vọng dùng sức ấn mạnh, chỉ chốc lát sau, Đàn Huyền Vọng “oa” một tiếng, phun ra rất nhiều nước, người cũng từ từ thanh tỉnh.
Đưa ánh mắt mơ hồ khó khăn xác định phương hướng, Đàn Huyền Vọng lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc phát hiện mình gặp đại nạn, rơi xuống vực sâu không chết liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Tạ Khiếu Phong đang ngơ ngẩn nhìn mình. Yết hầu hắn bị thương, vẫn chưa nói được, đành phải nghi hoặc nhìn lại.
Tạ Khiếu Phong có tật giật mình, không khỏi đỏ mặt tía tai, ho khan hai tiếng chuyển đề tài: “...... À, nhị đệ, ngươi chờ một chút, ta đi nhóm lửa cho ngươi hong quần áo.”
Đàn Huyền Vọng hồ nghi đánh giá hắn một lát, nghĩ thầm gã thổ bao tử này vậy mà không hoài nghi thân phận của ta, còn cùng ta nhảy xuống vực thẳm, hẳn là không có gì đáng lo ngại. Hắn thả lỏng tâm tình, cúi đầu nhìn xuống cánh tay phải của mình, thiếu chút nữa lại hôn mê –
Cánh tay phải đã sưng phù lên, làn da thâm đen như mực, nhìn nghiêng lại thấy bóng loáng như dầu, dường như chỉ cần dùng kim chích vào một nhát sẽ chảy mủ đen thẫm.
Tạ Khiếu Phong nhìn chăm chăm, cũng phải hít một hơi thật dài: “Đây là độc gì mà lợi hại đến thế?”
Lúc trước hắn đưa Đàn Huyền Vọng chạy trối chết, sau lại lại xảy ra chuyện trượt chân trên vách núi rồi rơi xuống nước, chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý tới.
Đàn Huyền Vọng mím môi không đáp. Kịch độc này đúng là loại lúc trước hắn dùng với đường huynh, giờ lại bị Tiểu Đạc Đầu hạ trên người mình, xem như “Thiên lí tuần hoàn, báo ứng bất sảng” sao? (Trời có đạo, báo ứng xác đáng không sai)
Gay go hơn, độc này là do dược sư trong cung đình Kim quốc phí hết tâm huyết cả đời chế ra, căn bản không có thuốc giải!
Cả cánh tay phải cho tới khuỷu tay đều đã tê liệt đến vô tri giác, tim đập chậm dần lại, hô hấp cũng ngày càng trở nên khó khăn. Xiêm y ướt đẫm dính chặt vào thân thể, lạnh lẽo thấu xương. Đàn Huyền Vọng biết rõ độc khí đã chậm rãi ăn mòn toàn thân, chỉ bằng công lực bản thân sẽ không duy trì được quá nửa khắc, không khỏi đưa mắt cầu cứu Tạ Khiếu Phong, vẻ mặt đầy đau xót.
Tạ Khiếu Phong không chút do dự, khoanh chân ngồi xuống, vận khởi Thái Thanh chân khí, song chưởng đặt lên hậu tâm Đàn Huyền Vọng, giúp hắn trừ độc.
Lão bà đang ngồi trước hồ nước bỗng nhiên đứng lên, quắc mắt nhìn trừng trừng: “Phi! Đứa nhỏ kia, độc ngươi trúng...... Là bí độc trong cung đình Đại Kim! Ngươi là ai?”
Tạ Khiếu Phong cả kinh: Lão bà điên mặt mũi lem luốc sống dưới vực thẳm của Kì Tú phong...... Sao có thể biết bí độc của cung đình Đại Kim?
Đàn Huyền Vọng lúc này mới phát hiện ra dưới đáy cốc còn có người khác. Hắn dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy lão bà kia tóc hoa râm, áo vá víu trăm mảnh, người đầy bùn đất, dung nhan già cỗi đến cực điểm, không khỏi động lòng: trước khi xuất cung, hắn từng nghe Hoàng thượng nói qua, Phi Yến quận chúa Hoàn Nhan Chỉ thân là ngự muội, tức chính thất phu nhân của phụ thân Đàn Thế Bân lưu lạc trong dân gian Nam Tống đã lâu, muốn hắn âm thầm tìm kiếm. Có điều, lão bà trước mắt này tàn tạ xấu xí, điên điên khùng khùng, sao có thể có liên can với Phi Yến quận chúa ngày xưa xinh đẹp như hoa?
Khi hai người còn đang lo lắng, lão bà đã điểm nhẹ mũi chân, lướt qua hồ nước bay vọt lại gần, nháy mắt đã được mấy trượng! Cả hai thấy vậy đều kinh hoảng đến thất sắc.
Đạp tuyết vô ngân thủy thượng phiêu! Đây là thứ khinh công thượng đẳng!
Tạ Khiếu Phong biết đã gặp kình địch, không dám khinh thường, rút bội đao không nói một lời mà chém tới.
Đàn Huyền Vọng nhãn lực không cao minh bằng hắn, nhưng cũng hiểu được công phu của lão bà điên chỉ sợ còn vượt xa đường huynh, nếu không Tạ Khiếu Phong đã không cẩn trọng đến mức vừa đối mặt đã xuất ra binh khí.
Hiện giờ trên người hắn trúng độc, chiết phiến cũng đã mất, lại có Tạ Khiếu Phong đứng chắn phía trước nghênh địch, liền chọn cách lui ra sau lưng hắn.
Lão bà hai mắt đỏ ngầu, quát:”Thiếu niên kia mau tránh ra!” Lấy bàn tay trần kẹp trường đao của Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong chỉ cảm thấy tay mình trầm xuống, đao thế không thi triển được, tưởng như có sức nặng ngàn cân ép xuống đỉnh đầu, lồng ngực hắn một trận tức tối, khó chịu đến mức thiếu chút nữa thì hộc máu.
“...... Tiền bối, hảo công phu!” Hắn gắng sức hô to, tả chưởng vận kình, bất ngờ đánh ra.
Nhị đệ thân trúng kịch độc đang đứng ngay sau lưng mình. Cho dù biết rõ không địch lại, hắn cũng tuyệt không thể lui!
Lão bà tử “ân” một tiếng, không nghĩ tới hắn lại cố chấp như vậy, lập tức vận sức vào tay, “choang” một tiếng, trường đao bách luyện tinh cương (thép cứng luyện qua trăm lần) đã phát ra thanh âm đứt gãy. Lão bà đắc thế càng không muốn thả người, hữu chưởng phút chốc xuất ra, mạnh mẽ chụp lên ngực Tạ Khiếu Phong khiến hắn tức khắc phun ra một búng máu, lảo đảo lui về phía sau.
Đàn Huyền Vọng thấy Tạ Khiếu Phong mới qua một chiêu đã thất thủ, mặt không khỏi biến sắc, lập tức lùi lại mấy bước.
Lão bà sao có thể buông tha hắn dễ dàng, ưng trảo khô gầy nhanh chóng thăm dò, lập tức nắm lấy yết hầu hắn. Bà ta cười cực kì chói tai, nghe quái dị như tiếng chim kêu giữa đêm vắng: “Xú tiểu tử, mau nói, ngươi là ai? Sao lại trúng loại độc này?”
Đàn Huyền Vọng bị nắm chặt đến trợn trắng mắt, yết hầu hắn vốn có thương tích, giờ nửa câu cũng nói không ra, chỉ có thể gian nan mà thở.
Lão bà điên chết tiệt! Ngươi dù có muốn bức cung, cũng không nên nắm yết hầu ta! Làm thế quái nào mà nói được!
Tay lão bà càng siết chặt hơn: “Ngươi dám không nói!” Khiến cho Đàn Huyền Vọng ngay cả ho khan cũng ho không thành tiếng.
Tạ Khiếu Phong gần đó đã sắp đứng dậy được, thấy Đàn Huyền Vọng gặp nạn, quên cả bản thân mà bật dậy. Lão thái bà điên cũng không quay đầu lại, chỉ phản thủ trảo ngược lại, Tạ Khiếu Phong liền trúng một trảo vào ngực, máu chảy như suối, vết thương sâu đến tận xương.
Đàn Huyền Vọng thấy lão bà thủ đoạn độc ác, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nói không nên lời, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, âm thầm đem tám đời tổ tông lão bà nguyền rủa hết một lượt.
Phía bên kia, Tạ Khiếu Phong xé vạt áo lau qua loa vết máu trên ngực, lại vọt về phía này. Lão bà cười khanh khách quái dị: “Thiếu niên kia, coi chừng ta giết cả ngươi đấy!”
Tạ Khiếu Phong cắn chặt răng, song chưởng đánh ra, vận hết công lực một đời, đúng là đấu pháp liều mạng bất chấp sinh tử. Lão bà “di” một tiếng, rốt cuộc tạm thời buông tha cho Đàn Huyền Vọng, nghiêng người đón nhận.
“Bùng” một tiếng, hai người song chưởng giao kích, kình khí chấn động mãnh liệt khiến cho hồ nước ngay cạnh đó nổi lên sóng gió ngợp trời. Tạ Khiếu Phong miệng đầy máu tươi, lảo đảo lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững trở lại, sắc mặt trắng bệch như giấy, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng. Cho dù như thế, hắn vẫn cố gắng quay đầu, nói với Đàn Huyền Vọng: “Nhị đệ, ngươi đi trước, ta ở lại ngăn bà ta!”
Đàn Huyền Vọng thầm nghĩ đại sự không ổn. Lão bà điên võ công cao đến không thể tưởng tượng, cho dù mình hoàn toàn khỏe mạnh, liên thủ với Tạ Khiếu Phong, cũng không phải là đối thủ. Hắn vốn định y lời mà tránh ra, nhưng ngẫm lại thì mình đang mang trọng thương trong người, chưa kể còn trúng độc. Nếu không dựa vào Tạ Khiếu Phong, cho dù chạy thoát cũng vô phương giải độc. Vì thế chậm rãi lắc đầu, đứng lại bên người Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong không biết những toan tính vụn vặt trong lòng hắn, lại tưởng hắn tình thâm ý trọng, si ngốc nhìn hắn, trong lòng càng thêm cảm động.
Lão bà thấy hai người trẻ tuổi trước mặt sánh vai nhau mà đứng, nhíu mi thanh:”Nếu muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!” Lợi trảo xòe ra như móc câu, phút chốc lao thẳng về phía Đàn Huyền Vọng!
Kình phong lẫm liệt phá không mà đến, Tạ Khiếu Phong kinh hoàng đến thất sắc, bước lên chặn phía trước Đàn Huyền Vọng, song thủ giao nhau, đằng không cách giá (chống đỡ từ xa). Không ngờ lão thái bà biến chiêu mau lẹ, tay trái phát sau mà đến trước, một chiêu hắc hổ đào tâm (hổ dữ moi tim) đánh thẳng đến trước ngực. Tạ Khiếu Phong né tránh không kịp, vạt áo trước ngực vốn đã rách nát, giờ lại bị xé thành từng mảnh nhỏ. Nghiêng người né tránh, miếng Hòa Điền (*) mỹ ngọc đeo trên ngực thuận thế rung động, phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt trong trẻo.
(*) Hòa Điền: tên gốc Vu Điền, là một địa danh trên núi Côn Luân, Thiên Tân, nổi tiếng với mỏ ngọc quý. Ngọc Hòa Điền chuyên dùng trong hoàng tộc, tượng trưng cho quyền lực và địa vị.
Đàn Huyền Vọng biết hôm nay sinh tử quyết định chỉ trong gang tấc, hai tay khẽ phất, ngưu mao tế châm (ám khí nhỏ như lông trâu =.=) bay như mưa đầy trời, bao phủ toàn thân lão bà, chính là độc môn ám khí Bạch My châm!
Ám khí này cũng có thể coi như nhất tuyệt, có điều hôm nay hắn thương bệnh đầy thân, xuất thủ trì trệ vô lực, thật sự không có uy lực gì. Không ngờ lão bà liếc mắt nhìn thấy ngọc bội trước ngực Tạ Khiếu Phong, đột nhiên đứng sững lại. Tế châm vèo vèo bắn ra, hơn phân nửa cắm vào nửa người và cánh tay bên trái bà ta.
Đàn Huyền Vọng lẫn Tạ Khiếu Phong đều lấy làm kinh hãi, lão bà lại hoàn toàn không biết đau đớn, tay phải chém ra, kình khí tuôn ra ào ạt, nhất thời chấn động khiến cho Đàn Huyền Vọng bay qua một bên. Bà ta thừa cơ tiến sát, ra tay nhanh như điện chớp, lại điểm ngã Tạ Khiếu Phong.
Đàn Huyền Vọng ôm ngực ngã lăn trên mặt đất, khí huyết bốc lên, độc khí công tâm, rốt cuộc không thể cử động, nghĩ thầm: Lão kiền bà (lão tú bà =.=) này là quái vật hay sao? Bạch My châm của ta có tẩm kịch độc, bà ta trúng châm nhiều như vậy sao lại chẳng việc gì? Đã thế càng đánh lại càng hăng?
Lúc này hắn phát hiện ra lão bà đã điểm trúng huyệt đạo của Tạ Khiếu Phong, thầm nghĩ: Xong rồi! Ván bạc này đã thua. Thổ bao tử cũng trúng chiêu, xem ra ta hôm nay khó tránh khỏi tử lộ! Nếu sớm biết kết cục sẽ thế này, đáng lẽ ra phải nghe lời hắn, chạy thoát đã rồi tính sau. Chết tiệt thật!
Đang lúc chán nản, lại phát hiện lão bà vừa rồi vẫn đuổi theo mình ráo riết không tha, giờ lại hoàn toàn bị Tạ Khiếu Phong thu hút. Không thèm để ý đến mình đang ngã sóng xoài trên mặt đất, lão bà một mạch đi tới trước mặt Tạ Khiếu Phong, ngồi xổm xuống. Hắn cười trên nỗi đau của người khác, thầm nghĩ: hắc hắc, cho dù hôm nay ta phải chết, cũng có thổ bao tử chôn cùng, tính ra không thiệt thòi gì!
Chợt nhớ lại đêm trừ tịch ấy, trên thuyền hoa bị ép buộc cùng thổ bao tử và Tiểu Vân kết nghĩa kim lan, không khỏi mặt mũi sa sầm: chẳng lẽ cái lời thề “chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” kia lại ứng nghiệm bằng cách này hay sao?
Đang miên man suy nghĩ, đã thấy lão bà điên đem Tạ Khiếu Phong đã bị điểm huyệt xem xét kĩ lưỡng từ trên xuống dưới, đột nhiên xuất thủ, kéo quần hắn xuống!
Tạ Khiếu Phong và Đàn Huyền Vọng mặt mũi sa sầm, gân xanh nổi đầy, cứng họng không biết nói gì cho phải.
– Tiền bối! Giữa thanh thiên bạch nhật, làm như vậy không hay aaaaaaaa......
Lão bà ghé vào cái mông Khiếu Phong nhìn nửa ngày trời, thấy hắn đỏ mặt tía tai, đổ mồ hôi đầm đìa, bỗng nhiên ngẩng đầu, một tay ôm hắn vào lòng: “Nhi tử! Ngươi là con ta!”
Tạ Khiếu Phong huyệt đạo chưa giải, không thể động đậy, chỉ có thể trợn trắng mắt: Van ngươi! Tiền bối a, cha mẹ ta hai người đều còn đủ, đang đợi ta ở sơn trại phương bắc, ngươi nhận sai người rồi aaaaa......
Lão bà lau đi dòng lệ đau xót, hết khóc lại nháo, khóc qua nháo lại nửa ngày trời mới phát hiện đứa con mình ôm trong lòng không phản ứng gì. Lúc này mới nhớ ra huyệt đạo của hắn vẫn còn bị phong bế, liền nhanh chóng giải khai bát đạo:”Con à, trên ngọc bội con mang trước ngực có khắc xuân thủy đồ án hải đông thanh do chính tay xảo tượng Khâu Nột Ngôn chế tác, là vật cậu con ban thưởng khi con làm lễ trảo chu (*). Con thiên chân vạn xác là hài tử của ta!”
(*) Lễ trảo chu: Theo phong tục TQ, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ làm lễ trảo chu (hay lễ thôi nôi). Họ bày lên bàn các đồ vật cho đứa trẻ chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích sau này.
Tạ Khiếu Phong kéo quần lên, xấu hổ lắc đầu: “Tiền bối, ngọc bội này là do gia phụ thưởng cho ta vì học hết bộ đao pháp nhập môn năm lên bảy tuổi, chắc là người nhận lầm rồi.”
Lão bà vội tiếp lời:”Làm sao mà sai được? Hơn nữa trên mông ngươi có một nốt ruồi son, ta là mẹ ngươi, thân sinh ra ngươi sao lại không nhớ rõ!”
Tạ Khiếu Phong khổ sở lắc đầu: “Tiền bối, mấy thứ bớt, sẹo, nốt ruồi này cũng có nhiều người giống nhau......”
Lão bà tử nổi giận: “Nói đi nói lại, ngươi vẫn không chịu nhận ta!?”
Đàn Huyền Vọng đang nằm ở một bên vội vàng liều mạng mà nháy mắt với Tạ Khiếu Phong: Đồ ngốc! Mau thuận theo lời bà ta a! Nếu không hai cái mạng nhỏ của chúng ta đều không giữ được!
Tạ Khiếu Phong vẫn hoàn toàn không có lấy một tí khôn ngoan lanh lợi nào, chỉ biết ngơ ngác hỏi lại: “Nhị đệ, mắt ngươi sao lại chớp giật liên tục như thế?”
Đàn Huyền Vọng nhất thời giận dữ muốn điên.
Lão bà hừ lạnh nói: “Tiểu tử này ra tay quá ác độc! Trên ám khí có tẩm độc, thủ đoạn thập phần hạ lưu!” Lập tức vận khí, đem châm độc cắm đầy trên tay bức ra, vèo vèo một cái liền bật ra hết, khiến hai người chết lặng không nói nên lời.
Quá mạnh! Quả thực là mạnh tới mức không tưởng tượng nổi a!
“Hừ, giờ ngươi không chịu nhận ta, nhưng sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải nhận” Lão bà tóm lấy Tạ Khiếu Phong, đã định lôi đi, suy tính một lát lại tạm ngừng. “Tiểu tử này giữ lại cũng là tai họa cho nhân gian, để ta xử lí hắn luôn!” Giơ tay lên, định đánh xuống Đàn Huyền Vọng.
Tạ Khiếu Phong kinh hãi thất sắc, bất chấp y phục không chỉnh, vội vàng giữ chặt cánh tay bà ta: “Tiền bối thủ hạ lưu tình!”
Lão bà tử liếc mắt qua Đàn Huyền Vọng đang nằm trên mặt đất, lại nhìn Tạ Khiếu Phong, nói: “...... Tiền bối?”
Tạ Khiếu Phong cảm thấy cánh tay lão bà dần dần tăng lực, như Thái Sơn áp đỉnh, chỉ sợ mình mà thả tay ra một cái thì Đàn Huyền Vọng sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Do dự một lát, đành phải đê mi liễm mục (thuận ý) gọi một tiếng: “Mẫu thân......”
Lão bà mừng rỡ, cười nói: “Giỏi lắm, con ngoan của ta!”
Đột nhiên lại giận tái mặt: “Con a, tri nhân tri diện bất tri tâm, con trung hậu thành thật, tiểu tử này lại âm ngoan độc ác, ở lại bên cạnh con chỉ sợ không có hảo ý gì. Mẫu thân thay con diệt hắn để trừ hậu hoạn!” Đưa cánh tay ngăn Tạ Khiếu Phong lại, lòng bàn tay ẩn chứa kình lực bài sơn đảo hải đánh thẳng về phía Đàn Huyền Vọng!
Tạ Khiếu Phong nóng nảy, giữa lúc hoảng loạn không còn tâm trí lo nghĩ những chuyện nhỏ nhặt, lớn tiếng hô:”Mẫu thân, người này không giết được a!”
Lão bà tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, liếc mắt:”Trong thiên hạ, trừ thân nhân của Hoàn Nhan Chỉ ta, không có kẻ nào ta không giết được!”
Tạ Khiếu Phong nét mặt sa sầm, vô thức nói:”Hắn, hắn cũng có thể xem như người nhà của mẹ!”
Đàn Huyền Vọng nghe được lời ấy, giật mình một cái: chẳng lẽ...... Thổ bao tử đã đoán ra thân phận của mình rồi sao?
– Bởi vì, hắn vốn là do thị thiếp của quận mã Đàn Thế Bân sinh ra! Hoàn Nhan Chỉ thân là chính thất của Đàn Thế Bân, có thể xem như mẫu thân trên danh nghĩa của hắn!
(Quận mã: chồng quận chúa, na ná như phò mã ấy)
Hắn trong lòng rối loạn không thôi: không tiết lộ thân phận sẽ lập tức bị Hoàn Nhan Chỉ giết chết, nhược bằng tiết lộ ra...... Trò lừa gạt Tạ Khiếu Phong lập tức sẽ bị vạch trần, chỉ sợ cũng tránh không được số phận bị sát hại......
Lại nghe Tạ Khiếu Phong khổ sở nói: “Mẫu thân, hắn, hắn, hắn...... Là con dâu của mẹ!”
Đôi con ngươi của Đàn Huyền Vọng thiếu chút nữa lọt ra khỏi hốc mắt.
Lão bà Hoàn Nhan Chỉ biểu tình cũng không khá hơn hắn là mấy, trong không khí tràn ngập thứ tĩnh lặng quỷ dị.
Thật lâu sau, bà ta mới ngập ngừng nói: “Hắn...... Tiểu tử này, là nam nhân mà?”
Tạ Khiếu Phong cắn răng đáp:”Chuyện này...... Đúng rồi, hắn thoạt nhìn có phần giống nam nhân, nhưng thực ra...... Là nữ phẫn nam trang!”
“...... Nữ phẫn nam trang?”
Tạ Khiếu Phong không dám nhìn tới sắc mặt hai người kia, liều mạng gật đầu: “Phải, chính là nữ phẫn nam trang!”
Đàn Huyền Vọng nằm trên mặt đất, uất ức đến mức thiếu chút nữa thì hộc máu.
Đần độn! Ngu ngốc! Ngươi có nói dối cũng phải có lý một chút, nói cái gì cho người ta dễ tin hơn được không!
“Tiểu tử này...... Nếu là nam nhân, hoàn toàn xứng với bốn chữ khôi ngô tuấn tú. Nhưng nếu đúng như ngươi nói là nữ phẫn nam trang, quả thực......” Lão bà nhíu mày. Là nữ nhân mà mang bộ dạng như vậy, chẳng phải quá đáng tiếc sao? Mắt thẩm mỹ của con ta thật sự không dám khen!
Dù sao lão bà thần trí mê cuồng, điên điên khùng khùng, thấy Tạ Khiếu Phong một mực khăng khăng cũng lập tức tin theo.
“Ngươi nói đó là vợ ngươi...... Tức là con dâu ta, đương nhiên phải tha nàng.” Hoàn Nhan Chỉ nheo mắt, “Nhưng mà –”
“Các ngươi đã viên phòng chưa?”
(viên phòng, e hèm, là cách gọi khác của động phòng…)
Tạ Khiếu Phong nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng:” Chuyện này......”
Lão bà trừng mắt: “Chưa phải không?”
“......” Im lặng, im lặng đến căng thẳng.
“Hừ, có vợ mà chưa viên phòng thì tính gì là vợ! Huống chi tính tình ả như thế, ngươi sớm muộn gì cũng bị ả hại chết! Cứ để ta xử lí ả, ngươi lấy vợ khác đi là vừa!” Hơn nữa còn mang bộ dạng của nam nhân, đứa con gái này bà bà ta thật sự xem không vừa mắt! Ai, mắt thẩm mỹ của trẻ con phải giáo huấn từ khi còn nhỏ! Nhi tử, ta thực xin lỗi con!
Vừa dứt lời, lão bà giơ hữu chưởng, làm bộ hạ xuống.
Tạ Khiếu Phong luống cuống, không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy lại, ôm Đàn Huyền Vọng vào trong ngực: “...... Mẫu thân, thủ hạ lưu tình! Nàng, nàng...... Dù chưa viên phòng, nhưng mà......”
Hắn cúi đầu, thấy Đàn Huyền Vọng nét mặt khổ sở đang trừng mắt nhìn mình. Lườm nhau nửa ngày, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, quả quyết hôn xuống!
Có lẽ là do động tác quá mạnh, Tạ Khiếu Phong chưa kịp cảm nhận được cảm giác tiêu hồn như khi ngâm mình dưới hồ nước, môi miệng cùng răng nanh vừa “thân mật” tiếp xúc, đã lập tức chảy máu!
Mà người bị động đón nhận là Đàn Huyền Vọng cũng không thoải mái chút nào.
“......” Thở ra mấy ngụm lãnh khí, Đàn Huyền Vọng duỗi ngón tay chạm nhẹ lên môi mình.
Quái lạ, môi...... Hình như sưng lên, chỉ chạm nhẹ một cái cũng đau......
Ánh mắt hắn chất chứa hoài nghi, chợt thấy Tạ Khiếu Phong sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
– Có lẽ, đại khái là...... Lúc chìm trong hồ nước đã bị mình hôn đến sưng phù chăng......
Hoàn Nhan Chỉ vẫn đứng một bên xem trò hay, đột nhiên vỗ tay nói: “Nhi tử a, mắt ngươi đúng là hết hi vọng cải tạo nổi! Quên đi quên đi, ngươi đã khăng khăng nhận ả làm vợ, vi nương cũng không nên nói thêm gì nữa. Thế này, ngươi mang theo ả, hai mẹ con ta vào trong sơn động từ từ nói chuyện.”
Tạ Khiếu Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu liền thấy Đàn Huyền Vọng mang vẻ mặt uất ức, đành ho khan hai tiếng, ngẩng đầu ôm lấy hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Kết quả động tác quá mạnh, thương thế trên ngực Đàn Huyền Vọng đau đớn khó nhịn, bật ra tiếng rên rỉ.
Hoàn Nhan Chỉ nghe tiếng kêu liền quay đầu lại, nhíu mày nói: “Nhìn vợ ngươi đau đớn khổ sở như vậy...... Thôi, ta liền giúp nàng điều trị sơ qua.” Từ trong ngực tất tất tả tả lấy ra một cái bình sứ.
Tạ Khiếu Phong do dự một lát, rốt cuộc vẫn nhận lấy. Mở nắp bình, hương thơm ngào ngạt bay ra, quả nhiên là đan dược trị thương thượng hạng. Hắn thủy chung cho rằng lão bà nhận lầm con, vốn không muốn nhận lấy dược phẩm trân quý như thế. Nhưng đáy mắt thoáng thấy nét mặt tiều tụy của Đàn Huyền Vọng, vừa đau xót lại vừa lo lắng, cuối cùng vẫn đem đan dược đưa đến miệng hắn. Hắn thầm nghĩ: Tiền bối, người tuy là nhận lầm, nhưng Tạ Khiếu Phong nhận ân nghĩa này của người, tất sẽ báo đáp. Sau này nhất định đối đãi với người như đứa con người thân sinh.
Hoàn Nhan Chỉ thấy hắn ngoan ngoãn nhận lấy đan dược của mình thì cũng an lòng, cười nói: “Kỳ thật nội thương ngoại thương trên người vợ ngươi chẳng là gì, kịch độc nàng trúng mới khó giải.”
Đàn Huyền Vọng mới vừa nuốt đan dược xuống, đã thấy trong miệng thơm mát, tinh thần phấn chấn. Lúc này nghe ra hàm ý của lão bà, độc trên người mình hóa ra cũng có cách giải, vui mừng khôn xiết, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn lại.
Hoàn Nhan Chỉ vốn là thân muội được sủng ái nhất của đương kim Đại Kim hoàng đế Hoàn Nhan Lượng. Cho dù là khi Hoàn Nhan Lượng còn chưa đắc thế, Phi Yến quận chúa ở trong cung cũng được những bậc hoàng thân trưởng bối hết mực cưng chiều. Hủ cốt đoạn trường vô danh kịch độc kia tuy là bí độc trong cung đình, được xưng vô dược khả giải, nói không chừng lão bà này lại thực sự có cách......
Tạ Khiếu Phong vốn đang lo lắng về chất độc trên người Đàn Huyền Vọng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía lão bà, chợt nghe bà ta thản nhiên nói: “Chất độc này là thiên hạ tuyệt phẩm, không thuốc nào giải được, chỉ có một biện pháp duy nhất......”
Nói đoạn khanh khách cười quái dị một tiếng, tiếp: “Trên tàn bản Thủy tinh đăng của vương thất Bắc Tống, có đạo môn kì công Thái Huyền chân khí. Nếu luyện công phu này đến tầng thứ tám trở lên, thì có thể dùng chân khí bao lấy độc chất, từ từ đem độc này tiêu trừ đi. Ngoài cách này ra, vô pháp khả thi!”
Lời vừa nói ra, hai người đều vô cùng kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.