Ba câu “Cho dù” một mạch nói ra, Tiểu Vân luôn miệng chất vấn, khiến cho Đàn Huyền Vọng mồ hôi ướt đầm lưng áo, không biết chống đỡ ra sao. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng mới biết thực ra hắn chẳng là gì cả! Hắn những tưởng mình là con cháu quý tộc Đại Kim, đến khi chân tướng bị vạch trần thì bất quá chỉ là một thường dân nước Tống. Hắn luôn luôn cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì một ngày nào đó sẽ đuổi kịp những kẻ thiên phú dị bẩm như đường huynh Tuyết Y hầu, nghĩa huynh Tạ Khiếu Phong. Hắn muốn mượn dã tâm của Hoàn Nhan Lượng mà thi thố tài năng, một bước lên mây. Thế nhưng – Bao nhiêu năm qua, thứ hắn khổ sở truy cầu chẳng qua chỉ là lâu đài trên cát. Một khi thân thế bị vạch trần, mọi thứ sẽ sụp đổ tan tành! Xưa nay vận khí của hắn lúc nào cũng cực kì xúi quẩy, tàn một kiếp người rốt cuộc còn lại gì? Thứ duy nhất thực sự thuộc về hắn chính là...... Ngẩng đầu nhìn dáng dấp yểu điệu, gương mặt với hai lúm đồng tiền xinh xắn của Tiểu Vân, hắn chợt nhớ lại cái ngày ba huynh muội bị tập kích trên đường. Tạ Khiếu Phong đã không chút do dự lao tới che chở cho Tiểu Vân...... Hắn biết, Tạ Khiếu Phong một mực mê luyến hắn không thôi. Nam nhân trầm ổn chính trực, ôn hoà thành thực ấy cả đời này chỉ gặp một lần, là thứ quý giá duy nhất hắn còn giữ được. Theo như tính cách của kẻ kia thì tuyệt không dễ di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm),ngày đó chẳng qua là vì lo cho Tiểu Vân không có võ công nên mới quyền biến một chút. Nhưng sau ngày hôm ấy thì sao? “Lạm sát kẻ vô tội, vu oan hãm hại, đúng là đê tiện vô sỉ!” Tiếng hắn giận dữ trách mắng đến khản giọng tựa như còn văng vẳng bên tai, Đàn Huyền Vọng khổ sở nhíu chặt chân mày. “Ha, nghĩ kĩ lại thì ta rốt cuộc là mê ngươi ở điểm nào? Ngươi ngoại trừ khuôn mặt coi được thì còn chỗ nào tốt? Tâm ngoan thủ lạt, không chuyện xấu nào không làm, ham mê công danh lợi lộc không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn, chỉ sợ loài lang sói cũng không bằng......” Trong rừng hoa đào, Tạ Khiếu Phong ôm lấy hắn, thì thào bên tai hắn. Những lời ấy là tình ý mê loạn mà chính kẻ kia cũng không sao hiểu hết. Hắn tâm khí cao vời, một lòng muốn làm nên đại nghiệp, chờ một ngày ngẩng cao đầu hãnh diện. Nhưng rồi lại ân hận, chung quy cho rằng thế gian này đều phụ mình, vì thế không từ thủ đoạn, dám nghịch ý trời, không quản hai tay vấy máu, tội lỗi chất chồng (1) khiến cho trời cao nổi giận, người người oán than..... Nào ngờ thiên ý trêu người, vận khí không tốt, những gì hắn muốn ông trời lại cố tình không cho hắn đoạt được. Hắn theo đuổi công danh quyền thế, vậy mà đến giờ vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Hắn muốn luyện thành võ công cái thế, nhưng lần nào cũng gặp phải cao thủ người sau mạnh hơn người trước, không sao đuổi kịp. Hắn muốn đứng trên mây xanh ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian, nhưng Hoàn Nhan Lượng vốn đa nghi, hỉ nộ vô thường, một khi biết được thân thế thực sự của hắn, còn có thể cất nhắc hắn, cho hắn cơ hội thêm một lần nữa sao? Tính đi tính lại, mọi thứ đều là mộng tưởng hão huyền. Hắn chẳng có gì cả, cũng chẳng là gì cả. Tài hoa mưu lược, thân thế địa vị mà hắn vẫn hay tự hào, thực chỉ đáng làm trò cười cho thiên hạ. Huống chi cho tới nay, những gì hắn đối xử với Tạ Khiếu Phong thực sự không thể coi là tốt đẹp. Hết lần này tới lần khác tùy hứng làm hắn tổn thương, ngày hôm ấy lại một lần nữa đẩy hắn đến lằn ranh sinh tử, thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình...... – Một kẻ như hắn, có tài gì đức gì mà đòi Tạ Khiếu Phong đối đãi bằng chân tâm, có chết trăm lần cũng không hối hận? Chỉ sợ Tiểu Vân kia rồi sẽ thế vào chỗ hắn, chiếm được cảm tình của Tạ Khiếu Phong! Ngày ấy hắn nhẫn tâm tuyệt tình đâm Tạ Khiếu Phong đến trọng thương, Tiểu Vân đã ở bên hắn, tận tình chăm sóc bất kể ngày đêm, còn hắn lại không thèm thăm hỏi lấy một lần. Trải qua hơn mười ngày, một kẻ nham hiểm tàn độc, một người thông tuệ ôn nhu, dẫu là kẻ ngốc cũng biết nên chọn người nào...... Lúc này đây cho dù hồi tâm chuyển ý, còn có ai chờ đợi hắn chăng? Nam nhân luôn ở bên hắn, ôn nhu che chở cho hắn, có khi nào đã cương quyết buông tay? Nếu một ngày người cũ đã rời xa, quay đầu lại còn có nghĩa lý gì? Tiểu Vân thấy ánh mắt hắn chớp động, nét mặt biến đổi khôn lường, mất kiên nhẫn tiến lên từng bước: “Nhị ca, lời của ta ngươi rốt cuộc có để vào tai không? Ta và đại ca đã hẹn nhau sẽ không can thiệp vào cuộc chiến này nữa, cùng quay về núi Thạch Bình, ngươi có muốn......” “Câm miệng! Câm miệng!” Đàn Huyền Vọng càng nhìn nàng lại càng điên tiết. Con nha đầu chết tiệt...... “Nhị ca, ngươi đừng có quá đáng! Hãy thử ngẫm lại xem, ngươi đối xử với đại ca ngoan độc tuyệt tình, ngoại trừ đại ca ra còn ai có thể dung túng ngươi đến thế? Khi ta hạ sơn, sư phụ từng nói nếu ngươi cứ khăng khăng cố chấp, không chịu hối cải, thì cho phép ta thay mặt sư phụ thanh lý môn hộ, đoạt lấy mạng ngươi!” “Ha ha, chỉ dựa vào ngươi?” Hắn ngẩng mặt nhìn trời cười lên ha hả. “...... Nhị ca, ngươi quá đáng rồi! Ngày mới đến vương phủ ta đã từng nói với ngươi, Tiểu Vân được sư phụ truyền cho môn công phu chuyên khắc chế ngươi. Về sau nếu ngươi ăn hiếp ta và đại ca, ta sẽ đích thân động thủ, thay sư phụ thanh lý môn hộ!” “Phi phi phi! Xem ra ngươi chán sống rồi!” Đàn Huyền Vọng hai mắt lóe lên tia sắc lạnh, vung ống tay áo, tức khắc lò xo khởi động, Bạch My châm tới tấp bắn ra như hoa bay đầy trời. Tiểu Vân lại không chút hoang mang, rút đoản kiếm múa thành một đường cong, đám độc châm kia bỗng chốc tiêu tán vô tung. Cẩn thận nhìn lại, thì ra đều đã bị hút vào thân thanh đoản kiếm! Đàn Huyền Vọng kinh hãi, lùi từng bước tránh xa Tiểu Vân, cất giọng khan khàn: “Đây là......” Tiểu Vân cười tươi như hoa, trên má nổi lên hai lúm đồng tiền ngọt ngào khả ái: “Phải, sư phụ dạy cho ta thứ công phu chuyên khắc chế ngươi! Thanh kiếm này chỉ dùng để đối phó với độc châm, ngoài ra còn có......” Lời còn chưa dứt, Đàn Huyền Vọng đã ngửi thấy một mùi hương như hoa lan, khiến người ta say, triền miên không dứt. Cơ thể hắn run lên, Thủ thái âm phế kinh nằm ở sườn trong cánh tay, Thủ thiếu âm tâm kinh phía dưới cùng với Thủ thái dương tiểu tràng kinh ở sườn ngoài cánh tay đột nhiên xuất hiện những sợi tơ mảnh lạnh buốt một mạch khuếch tán khắp cơ thể, cảm giác đau đớn thấu tim gan pha chút tê dại lan tỏa khắp tứ chi bách hài, toàn thân vô lực. “...... Đây là...... Nọc ong!” Cảm giác vô cùng quen thuộc, chính là thứ nọc ong cực độc hắn từng trúng phải sau núi Thạch Bình. “Đúng vậy! Đây là độc trên người những con ong sư phụ nuôi!” Tiểu Vân mỉm cười, tiến lên từng bước, “Nhị ca ngươi đã một lần trúng độc, tuy đã uống giải dược, nhưng chỉ cần ngửi phải mùi hương sư phụ đặc chế sẽ lập tức phát tác. Sư phụ từ khi truyền cho ngươi Lưu Vân kiếm đã tính trước đường lui rồi.” “Ha ha ha! Tiểu Vân nói đúng chứ? Ta có thể thay sư phụ thanh lý môn hộ, đoạt mạng ngươi phải không? Có những chuyện không nhất thiết phải dùng võ công mới làm được, nhị ca ngươi đã quá coi thường ta rồi.” Đàn Huyền Vọng chống đỡ không nổi, quỳ một gối, lấy kiếm chống đất. Tiểu Vân chống cằm, ngồi xuống trước mặt hắn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn hắn đầy tò mò. Hắn nghiến răng không đáp, gương mặt thanh tú trắng nhợt như giấy, mày kiếm đẹp như tranh nhíu chặt. Răng nanh cắn chặt lên môi, đôi môi nhợt nhạt phút chốc lấm tấm máu tươi. Tiểu Vân ngơ ngẩn ngắm nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay lên, định xoa lên nếp nhăn giữa cặp chân mày. Cánh tay vừa động, chỉ thấy trước mắt lóe lên hàn quang, Lưu Vân kiếm trong tay Đàn Huyền Vọng hung hãn đâm tới, mũi kiếm lạnh lẽo như băng xuyên qua lồng ngực, nhô ra phía sau lưng. Khoảng cách quá gần, thế đâm lại quá hiểm khiến cho Tiểu Vân nhất thời không cảm nhận được đau đớn. Mũi kiếm nhô ra gần một thước, thân kiếm mỏng nhẹ lại không thấm nhiều máu tươi, chỉ có đầu mũi kiếm đâm vào thân thể mới nhuốm màu đỏ thẫm. Liền đó, xung lượng cực đại đẩy thân hình nhỏ bé của nàng ngã về phía sau, bộ váy trắng tinh dính bùn đất, vấy đầy máu, biến thành màu xám lẫn với cát bụi xung quanh. Ánh tà dương phía chân trời nhuốm sắc máu đỏ rực. Hương hoa đào từ bốn phương tám hướng bay lại, mị hoặc mê người, phảng phất có một loại kịch độc xuyên qua da thịt ngấm sâu vào xương tủy. Đàn Huyền Vọng chật vật đứng lên, đá thân thể nàng ngã vật xuống đất, một chân giẫm lên người Tiểu Vân, cười lạnh: “Tiểu tiện nhân, chỉ có một mình mà đòi giết ta, e là ngươi chưa có bản lĩnh đó!” Tiểu Vân nằm giữa vũng máu, ngơ ngẩn nhìn hắn, há miệng thở dốc, nói không nên lời. Đoản kiếm trong tay cũng không sao giữ được, “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Đàn Huyền Vọng vô thức nhìn theo, trên chuôi kiếm không ngờ còn khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ nguệch ngoạc, vừa nhìn là đoán ra Tiểu Vân đã tự tay khắc lên. “Mộc Vũ?” Hắn lẩm nhẩm một lần, liền đó cười nhạt, “Khiếu Phong Mộc Vũ? Hắc hắc, ngươi với Tạ Khiếu Phong quả nhiên là tình ý sâu nặng!” Hắn cười đầy độc địa, lại càng thêm tuyệt mỹ. Ánh tà dương đỏ như máu nhuộm lên làn da trắng bệch một tầng ửng đỏ, mái tóc đen nhánh xõa lên vai, khiến cho gương mặt thêm phần thanh tú. Đôi đồng tử lạnh lẽo u ám lóe lên tia hào quang, tựa như dát lên ánh vàng sáng chói. Khiến cho cả không trung hừng hực bốc cháy. “...... Đẹp thật.” Tiểu Vân chợt thì thào tán thưởng. Giọng nàng nhẹ bẫng, gương mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên nét mơ màng, “Nhị ca, ngươi cười lên thật đẹp...... Còn nhớ lần đầu gặp ngươi trên thuyền hoa ở Tây Hồ, hoa bay phiêu phiêu đầy trời, cũng là lúc vầng thái dương sắp tắt sau đỉnh núi......” “...... A, nhị ca, Tiểu Vân mặc bộ váy áo ngươi mua cho, ngươi thấy có được không?” Trong khoảnh khắc, Đàn Huyền Vọng đột nhiên cảm thấy trái tim mình ngừng đập. Hắn đăm đăm nhìn nữ hài nằm trên mặt đất, hơi thở cũng gần như ngưng lại. Vào thời khắc lâm chung này, khi mệnh nàng như ngọn đèn cạn dầu chỉ lóe lên trong chốc lát, người nàng nhìn thấy – Rốt cuộc là ai? “Uống cạn chén rượu hòa máu này rồi, ba người chúng ta từ nay về sau chính là huynh muội kết nghĩa đồng sinh cộng tử. Có cơm cùng ăn, có rượu cùng uống, có giặc cùng đánh, có nạn cùng chịu! Người nào bội ước, chết không an ổn! Ha ha ha!” “Đại ca ngươi mau ra tay a! Mau cứu nhị ca đi! Không thể trì hoãn thêm nữa!” “Nghĩa mẫu, Tiểu Vân có thể làm chứng, vị này chính là nhị ca Đàm Huyền Vọng từng cùng con và đại ca kết bái kim lan. Ba người chúng con từng trải qua hoạn nạn, cùng tiến cùng thoái, tình nghĩa gắn bó có thể so với đá vàng. Nhị ca tính tình phóng khoáng, vui vẻ hay đùa, chuyện hôm nay nhất định là hiểu lầm. Mong nghĩa mẫu minh giám!” “Nhị ca, đã lâu không gặp! Tiểu Vân thật sự rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi a! Ha ha ha!” Những lời nàng đã nói, thanh âm lanh lảnh như chuông bạc, nụ cười lanh lợi xảo trá, phút chốc ùa về trong tâm trí. Mộc Vũ, Lưu Vân? Mộc Vũ Lưu Vân!? Mộc Vũ, Lưu Vân! Hắn run rẩy đưa tay cầm lấy thanh đoản kiếm, bất chợt cảm thấy như bị độc xà cắn một miếng, vội vàng quẳng nó đi thật xa. “Ngươi, ngươi......” Gắng gượng mở miệng, giọng nói cũng đã khàn đi, hắn chợt phát hiện ra mình không sao có thể nói năng lưu loát. Bất tri bất giác, nước mắt đã lặng lẽ rơi. Hắn suy sụp khuỵu xuống trước mặt Tiểu Vân, bả vai vô lực run rẩy. Tiểu Vân bỗng thổ ra một búng máu, vẻ mặt mờ mịt lại thêm kinh hoàng, cánh tay cựa quậy, dường như muốn giơ lên chạm vào hai gò má hắn, cuối cùng lại vô lực buông xuống: “...... Nhị ca, ngươi, ngươi đừng khóc......” Nếu như ngươi khóc, ta biết phải làm sao? Tiểu Vân chỉ muốn thấy ngươi cười, dẫu là nụ cười lạnh lùng hay giảo hoạt cũng đều đẹp đẽ vô ngần. Đương nhiên, ta thích nhất vẫn là – Vẫn là những lúc đại ca ở bên ngươi, khóe môi ngươi thi thoảng sẽ vẽ ra một nụ cười ôn nhu, như có như không. Ai, nhị ca, giá như ngươi có thể cười với ta một lần như thế...... Tiểu Vân kỳ thực không hiểu những chuyện Kim Tống đối địch, đại nghĩa dân tộc, Tiểu Vân cũng không quản đâu là đen trắng đúng sai, công đạo nhân nghĩa. Những lời lẽ quang minh chính đại này đều là của sư phụ, Tiểu Vân chỉ không muốn thấy ngươi chết, không muốn thấy ngươi bị thương...... Mọi thứ đều đã không còn quan trọng. Lúc này đây, ta chỉ còn lưu luyến mình ngươi. Tí tách, tí tách...... Từng giọt nóng hổi rơi lên mặt, lăn dài theo hai má chảy vào miệng, mang theo vị mằn mặn. Tiểu Vân cố gắng mở to mắt, đó là nhị ca, hắn đang khóc, đang khóc...... Tại sao cho đến thời khắc cuối cùng, thứ duy nhất ta thấy lại là nước mắt của ngươi...... “Huyền Vọng! Ngươi –! Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên phía sau, hắn ôm thi thể nữ hài vẫn còn ấm nóng, chầm chậm quay đầu. Hà Vương phi một thân cung trang, đoan chính ung dung, nét mặt lại méo mó khổ sở. “...... Mẹ.” Đôi môi run rẩy, hắn khẽ khàng gọi. Nhìn thấy hắn, Hà Vương phi trái lại khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí hơi cong khóe môi, thản nhiên cười. Nụ cười ấy động lòng người, diễm lệ hơn cả ánh hào quang, đẹp đẽ không sao tả xiết. “Huyền Vọng, ta biết, con lúc nào cũng nghĩ ta vô dụng, chỉ giỏi khóc lóc, chẳng những không thể bảo vệ cho con mà còn hay làm liên luỵ đến con. Khi nói cho Tiểu Vân biết thân thế thực của con, ta biết con sẽ không vui chút nào, chỉ nghĩ ta ngáng chân con, phá hỏng đại sự của con......” Nàng lại mỉm cười, phong thái uyển chuyển, bất ngờ rút xuống một cây trâm cài trên đầu, đâm sâu vào ngực: “Huyền Vọng...... Ta đi đây...... Ta xuống cửu tuyền tìm cha con, cả Tiểu Vân nữa...... Ta chúc con...... Sớm làm nên đại sự, dương danh thiên hạ......” Nàng mở to đôi mắt trong sáng đẹp đẽ vô ngần, trân trân nhìn đứa con duy nhất của mình, rồi cứ thế trút xuống hơi thở cuối cùng. Trên không trung sắp tắt nắng, vầng thái dương dường như cũng thấm đẫm máu tươi, cảnh tượng kinh tâm động phách. Ráng chiều đỏ rực bao phủ khắp nơi, cảnh vật giống như ảo ảnh trong nước, khe khẽ lay động. Màn sương dâng lên, hương hoa đào nồng đậm hòa trộn trong không khí, khiến người ta say, lại mang theo cảm giác váng vất mơ hồ. Hắn hít sâu một hơi, lâng lâng như say, ý thức trôi bồng bềnh trong khoảng không tối đen sâu hun hút. Và gió nổi lên. Tán hoa đào trên cao theo gió rì rào đung đưa, rụng xuống vô vàn cánh vụn. Chợt có một cánh đậu lại trên bàn tay hắn. Bàn tay trắng nhợt, cánh hoa thắm hồng, những sắc màu tươi sáng tương phản nhau lại khiến tim người ta bất giác đập dồn. Hắn mờ mịt đưa tay lên, kề sát chóp mũi, hít vào hương thơm ngọt ngào nồng đậm. Là hương hoa hay mùi vị thơm ngọt của máu? Một lát sau, hắn nghe tiếng bước chân quen thuộc đang chầm chậm tới gần. Chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng nam nhân cao lớn đứng lặng yên như núi, đường nét mơ hồ mà cương ngạnh. Lưu Vân kiếm xuyên qua thi thể Tiểu Vân, dưới ánh tịch dương phản chiếu luồng sáng đỏ như máu. Mà Khiếu Phong đao trên vai Tạ Khiếu Phong, chưa ra khỏi vỏ đã phát ra tiếng ong ong không dứt. Kiếm minh hạp trung, kì chi dĩ thanh (2) ...... Vậy thứ mà thanh tuyệt thế bảo đao này muốn hưởng ứng là gì? Trong lúc thất thần, Tạ Khiếu Phong đã nhón mũi chân, vọt tới trước mặt hắn nhanh như điện chớp, vung tay tát xuống, “chát” một tiếng giòn vang, một bên mặt lập tức sưng lên. Ôm gương mặt sưng đỏ, miệng đầy vị tanh như gỉ sắt, Đàn Huyền Vọng thanh tỉnh lại, thổ ra một búng máu loãng, mắt trừng lớn tựa như không dám tin. Ngược chiều ánh sáng, hắn thấy một gương mặt dữ tợn dị thường, hai mắt đỏ ngầu, nét mặt méo mó, tựa như một con mãnh thú bị thương. Cú đánh ác liệt thứ hai lập tức nối gót. Nam nhân nắm chặt tay thành quyền, hai quyền đánh ra như gió táp mưa sa, trái phải luân phiên, lực đạo nặng tựa ngàn cân, “bịch bịch” hai tiếng trầm đục, môi hắn rướm máu, mặt mũi sưng phù, thân thể bị đánh bay, “uỳnh” một tiếng đập vào thân cây đào, chặt thân đào gãy làm hai nửa, cuối cùng mới rơi xuống đất. Cánh hoa trên đầu rơi xuống như mưa, Đàn Huyền Vọng ngã nhào xuống đất, thần trí mê loạn, mắt nổ đom đóm, nhất thời không sao gượng dậy được. Tạ Khiếu Phong theo sau, túm lấy cổ áo hắn, lại bồi thêm một quyền. Từng quyền bổ xuống không chút nương tay. Hắn bị đánh đến không còn sức phản kháng, chỉ có thể ngây ngô nhìn nắm đấm nhoang nhoáng trước mắt. Thiết quyền nắm chặt, lực đạo nặng tựa ngàn cân không gì sánh nổi, mu bàn tay vì dùng sức quá độ mà nổi đầy gân xanh. Hắn từng đứng ở hành lang gấp khúc bên trong hoa viên, gắt gao nắm lấy bàn tay kia. Bàn tay thô to mà ấm áp. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Tâm tình ngọt ngào dịu nhẹ khi ấy vẫn còn vương vấn trong lòng. Cho tới bây giờ, trời đất đảo điên. Hắn trừ khi mất trí, mới có thể quên đi khúc bi ca ưu thương bậc nhất ấy. “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề. Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề.”(3) Không cần biết sinh sinh tử tử, bi hoan li hợp, ta chỉ mong được nắm chặt tay người, bầu bạn cùng người đến già. Tiếc thay giờ đây lưu lạc thiên nhai, chỉ sợ sinh thời khó về quê cũ. Tiếc thay giờ đây mỗi người một phương, để câu thệ ước hóa thành vu vơ. Đây là bài ca của những binh tướng đi lao dịch nhiều năm nơi biên ải về gia hương, về thê tử. Binh tướng bị bắt ra chiến trường, khi lâm chung chỉ có thể tưởng nhớ giấc mộng đẹp một đời đã mãi mãi không thể trở thành sự thực. Thì ra, từ khi hắn chấp thuận lời hứa hẹn kéo dài cả một đời người ấy, kết cục bi thảm này cũng đã được định trước. Bụng lại trúng một đòn ác liệt, Đàn Huyền Vọng chỉ cảm thấy tâm can quặn thắt, toàn thân vô lực, thổ ra một ngụm máu ứ. Tay trái yếu ớt nâng lên toan chống đỡ, nhưng thân thể lại loạng choạng muốn ngã, đứng còn không vững. Hắn thở gấp, lấy tay phải đè lên bụng, vội vàng lùi lại. Nào ngờ “bịch” một tiếng, lưng đập vào thân cây gãy đổ khi nãy, không còn đường lui, muốn chuyển hướng sang hai bên lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể uể oải ngã ngồi dưới gốc cây. Bàn tay vô thức lần mò trên mặt đất, chạm vào một vật cứng. Thuận thế cầm lên, thì ra là thanh Mộc Vũ kiếm. Hắn ngẩng đầu, đôi đồng tử bất chợt lóe lên hai đốm lửa, răng nghiến chặt vào môi. Phía bên kia, Tạ Khiếu Phong đứng cách hắn hơn một trượng, đưa tay rút Khiếu Phong đao, ánh kim lóe ra bốn phía. Ánh tà dương ngả về tây, bóng cây nhập nhoạng giữa ánh sáng và bóng tối. Gương mặt lạnh băng của Tạ Khiếu Phong trong ánh sáng ảm đạm cuối ngày mang một vẻ cô tịch đến gần như là bi thương, một giọt nước mắt lăn dài, ngấm vào vạt áo...... Khung cảnh trước động treo trên núi Thạch Bình, khoảnh khắc đau khổ bất lực nhất trong đời hắn, cuối cùng lại sắp tái diễn nơi đây, chỉ e càng thêm kinh tâm động phách. “Ta Tạ Khiếu Phong, hôm nay nguyện cùng Đàn Huyền Vọng và Tiểu Vân kết nghĩa kim lan, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Không mong sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu ta bội ước, trời tru đất diệt!” “Ta Đàn Huyền Vọng, hôm nay nguyện cùng Tạ Khiếu Phong và Tiểu Vân kết nghĩa kim lan, họa phúc có nhau. Không mong sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu ta bội ước, trời phạt ta thân bại danh liệt, đoạn tử tuyệt tôn, người thân chết ráo, đá lớn đè đầu, một kiếm xuyên tim vạn tiễn xuyên thân, chết không an ổn!” Vào đêm trăng mờ trước lễ trừ tịch, ba huynh muội bọn họ ở trên thuyền hoa Tây Hồ, dâng hương bái tế, kết nghĩa kim lan, ước hẹn đồng sinh cộng tử, họa phúc có nhau. Đàn Huyền Vọng ngẩng đầu nhìn hắn, nắm chặt Mộc Vũ kiếm trong tay, gồng mình đứng lên. Hai người rốt cuộc có thể nhìn thẳng, ánh mắt quyết tuyệt giao hòa vào nhau. “Chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm......” Hắn lẩm bẩm, đột nhiên khóe môi khe khẽ nhếch lên, “Ai, quả nhiên lời không thể nói đại, thệ không thể phát bừa...... Ông trời cuối cùng cũng báo ứng.” Tạ Khiếu Phong ngắm nhìn hắn. Rõ ràng mặt mũi đã bầm dập, thảm hại vô cùng, nét cười của hắn lại vẫn y hệt như xưa, có chút gì đó châm biếm và giảo hoạt. Trong lòng quặn đau, cũng không nói gì, chỉ tiến thêm một bước, đao hóa thành một quầng sáng lóa, quét qua trước ngực hắn, sắc bén như điện. Đàn Huyền Vọng trước trúng độc, sau lại bị đánh đến nội thương, thấy đao khí tung hoành không hề có sơ hở, bao trùm cả không trung, cuốn bay mọi vật cản, căn bản không sao né tránh được, bèn cắn răng đem sinh tử đánh cược trong đường đao mũi kiếm, giương đoản kiếm chống đỡ đúng nơi thế đao mạnh nhất. “Keng keng keng keng” liên tiếp mấy tiếng giòn vang, Mộc Vũ kiếm cùng Khiếu Phong đao liên tục giao kích. Một bên trọng thương chưa lành, một bên độc thương lại thêm nội thương, nội lực đều không thể phát huy hoàn toàn. Hai thanh tuyệt thế lợi khí cũng ngang sức nhau, khó bề phân giải. Đàn Huyền Vọng càng đấu lại càng kinh hãi. Sau khi hắn luyện thành Lưu Vân kiếm pháp, Thái Huyền chân khí cùng Thái Thanh chân khí cũng đã thông suốt, công lực đã vượt trội hơn xưa không biết bao nhiêu lần. Cho nên lúc trước mặc dù Tiểu Vân đã dùng nọc ong để kiềm chế hắn, hắn vẫn có thể áp chế độc thương, lật ngược thế cờ. Hắn cho rằng hiện giờ công lực của mình so với đường huynh Tuyết Y hầu đã không còn thua kém bao nhiêu. Vừa rồi tuy không có sức chống cự, bị Tạ Khiếu Phong đánh cho tơi tả, nhưng nguyên nhân quá nửa là do hắn trở tay không kịp, lại mang áy náy trong lòng. Huống chi quyền của Tạ Khiếu Phong dù nặng, lại tránh đi những nơi chí mạng trên người. Hắn trông có vẻ chật vật, kì thực thương thế vẫn nhẹ hơn Tạ Khiếu Phong rất nhiều. So ra thì Tạ Khiếu Phong thực sự không hề thua kém kì tài võ học là đường huynh Tuyết Y hầu. Thuở nhỏ căn cơ vững chắc, Thái Thanh chân khí đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, Thái Huyền chân khí cũng tiến bộ thần tốc, lại được Hoàn Nhan Chỉ truyền hết công lực lúc lâm chung, nội lực có thể nói là kinh thế hãi tục. Thế nên cho dù mười ngày trước chịu trọng thương còn chưa khỏi hẳn, hắn vẫn chiếm thế thượng phong. Đàn Huyền Vọng cười gượng. Cũng được, cứ để lời thề ứng nghiệm đi. Dù sao hắn cũng hiểu rõ, sau khi mình đi, nam nhân này nhất định sẽ không muốn sống lẻ loi trên đời...... Lúc này, thanh đao trong tay Tạ Khiếu Phong đã ở vào thế đại thịnh, như dải lụa bay ngang qua không trung, gấp rút đâm tới. Đàn Huyền Vọng chiêu cũ dùng hết biến chiêu không kịp, thấy chiêu này khí thế bừng bừng khó mà chống đỡ, liền dứt khoát đứng yên, xoay mũi kiếm chỉ thẳng sườn phải đối phương, chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương. Tạ Khiếu Phong đột nhiên nở nụ cười, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt dường như còn mang theo chút gì đó ngại ngùng. Ánh tịch dương đỏ thẫm chiếu sáng rực rỡ gương mặt hắn, sinh động vô cùng. Đàn Huyền Vọng lần đầu tiên thấy hắn cười thanh thản đến thế. Mũi đao phá không đánh tới, ác liệt dị thường, khí thế khiếp người. Hắn quả nhiên không hề biến chiêu. Huyết hoa đỏ thắm vung vẩy khắp không trung, diễm lệ đến kinh tâm động phách, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rừng rực bốc cháy. Đao đình, kiếm chỉ. Đao chỉ lướt qua thân, dừng lại bên cạnh sườn. Kiếm lại đâm thẳng vào, xuyên qua nơi ngực phải. Tịch dương ngả về tây, tròn đầy, đỏ rực như máu. Ráng chiều càng thêm đẹp đẽ, như thủy triều quét qua cả đất trời trước khi hoàng hôn buông. Hương hoa đào tựa như một cơn ác mộng chập chờn ám ảnh. “Nhị đệ......” Khiếu Phong đao “choang” một tiếng rơi xuống đất, Tạ Khiếu Phong run rẩy vươn tay, nắm lấy cánh tay cầm kiếm của hắn, khóe miệng vẽ ra một nụ cười. “...... Tại sao! Tạ Khiếu Phong, ngươi là đồ điên! Tại sao chứ!” Tiếng gào thét tan nát cõi lòng, cũng không sao thay đổi được chuyện đã rồi. Mộc Vũ kiếm đâm vào ngực Tạ Khiếu Phong, xuyên sâu dị thường, chính xác dị thường. Mà Khiếu Phong đao, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc lại sượt qua bên sườn, không làm hắn thương tổn chút nào. “...... Nhị đệ.” Hắn khe khẽ mấp máy môi, cất tiếng thì thầm như trong cơn mê. Hoa bay khắp trời, hoa rụng đầy đất, mang theo hương thơm như một thứ kịch độc, một mùi hương gợi nhớ kí ức, khiến cho tâm trí càng thêm thống khổ, cũng càng thêm tỉnh táo. “Hà phu nhân...... Ta, ta nguyện ý lập thệ ngay tại đây, đời này kiếp này, Tạ Khiếu Phong đối với Đàn Huyền Vọng, chỉ biết yêu thương, che chở, tôn trọng, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không làm hắn tổn thương lấy nửa đầu ngón tay!” Hận vẫn chưa ngày nào quên, yêu lại không sao ngăn nổi. Nam nhân ấy, thô kệch vụng về, chỉ biết dùng duy nhất một cách để biểu đạt tình ý cực hạn trong suốt một đời. Bất chấp có phải làm những chuyện đi ngược lại nguyên tắc sống của chính mình. Vì hắn không nỡ nhìn người hắn yêu phải chịu tổn thương. Vì hắn không nỡ. Đàn Huyền Vọng run rẩy vươn tay, xoa lên mi mắt đang từ từ khép lại. Chợt kinh ngạc phát hiện ra, trong suốt cuộc đời khổ sở cùng cực của mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt và trống rỗng đến thế. Một giọt lệ lăn dài, vỡ vụn trước ngực, lòng đau như đao cắt...... – Tạ Khiếu Phong, ta đã sớm khuyên ngươi nên đọc nhiều sách, tại sao ngươi không nghe? Ngươi có biết trăng tròn lại khuyết, nước đầy tất tràn, ngươi có biết càng những thứ dễ dàng có được, người ta lại càng không biết quý trọng? Nếu như ngươi có thể bớt yêu ta đi một chút, lúc gần lúc xa ta, có lẽ ta sẽ để ý đến ngươi nhiều hơn. Nhưng ngươi lại vẫn ngu ngốc và khờ dại như xưa. Trả một cái giá quá lớn như thế có đáng không? Ta lòng tham không đáy, ta tùy tiện hoang phí...... Vì thế, ta rất nhanh đi tới cuối con đường, tới điểm tận cùng của tận cùng. Bốn bề mờ mịt, hoàng hôn buông xuống, thấm thoắt trên không trung chỉ còn một vạt mây đỏ thẫm, như dư âm của ngọn lửa đã từng cháy sáng rực rỡ, tia sáng xuyên qua tầng mây mang theo cảm giác vẩn đục mơ hồ. Đàn Huyền Vọng cúi đầu, cầm lấy Khiếu Phong đao. Tuyệt thế bảo đao, thân đao hẹp dài trong veo như một hoằng thu thủy, chạm vàng cắt ngọc, chém sắt như chém bùn. Muốn cắt đứt cổ họng lại càng dễ dàng hơn. Một giọt rồi hai giọt, lệ châu nhỏ tí tách trên lưỡi đao, ánh lên sắc nước trong veo. Hắn kề đao ngang cổ, một đường đâm tới. ———————————————————- (1) Nguyên văn: Khánh trúc nan thư, tức là chặt hết trúc cũng không ghi hết tội. (2) Kiếm minh hạp trung, kì chi dĩ thanh: Bảo kiếm đựng trong hộp phát ra thanh âm, mong chờ hồi đáp. Tấn thư – Trương Hoa truyện có nói về hai thanh kiếm tên Long Tuyền, Thái A: Khi nhà Tấn (thời Tấn Huệ Đế) chưa diệt được nhà Ngô, Quảng Vũ hầu Trương Hoa xem thiên văn nhìn thấy một luồng khí màu đỏ tía ở giữa sao Ngưu và sao Đẩu. Các đạo thuật đều nói đó là điềm báo nước Ngô đang cường thịnh không thể đánh được. Riêng Trương Hoa cho lời nói đó không đúng. Sau khi đánh được Ngô rồi, luồng khí lại mạnh và sáng hơn. Ông lại biết được Lôi Hoán, người đất Dự Chương giỏi xem thiên văn, thuật số, bèn triệu Lôi Hoán đến để hỏi. Lôi Hoán cùng Trương Hoa lên lầu quan sát một hồi lâu. Lôi Hoán thưa rằng: “Đó là tinh khí bảo kiếm đất Long Thành xông lên tận trời thôi”. Quảng Vũ hầu bèn lệnh cho Lôi Hoán làm huyện lệnh Phong Thành để tìm bảo kiếm. Lôi Hoán đến huyện sai khai quật đến nhà ngục phát hiện thấy một cái hòm bằng đá nằm sâu dưới lòng đất hơn bốn trượng. Khí sáng lóe ra, bên trong có đựng hai thanh kiếm đều khắc chữ, một là Long Tuyền, một là Thái A. Lôi Hoán giữ lại một thanh, đem một thanh tặng cho Trương Hoa.. Sau Trương Hoa bị giết, thanh Long Tuyền mất tăm mất tích, Lôi Hoán truyền lại Thái A cho con là Lôi Hoa. Một lần đi thuyền trên sông qua bến Duyên Bình, bội kiếm đeo bên người bỗng thoát ra khỏi vỏ, rơi xuống lòng sông. Lôi Hoa cho người mò tìm bảo kiếm, nhưng không thấy kiếm, chỉ thấy hai con giao long bơi lội. Tương truyền khi hai thanh kiếm gặp nhau ở bến Duyên Bình, thanh Thái A phát ra một âm thanh quái lạ rồi mới bay ra khỏi vỏ. Đây chính là xuất xứ của câu “Kiếm minh hạp trung, kì chi dĩ thanh” Nói thêm một chút là Long Tuyền và Thái A đều do Âu Dã Tử rèn nên, là hai trong số những thanh cổ kiếm nổi danh của Trung Quốc, ngang hàng với Ngư Trường, Trạm Lư, Cự Khuyết, Can Tương, Mạc Tà (có tin đồn Long Tuyền = Can Tương, Thái A = Mạc Tà, có chỗ lại bảo đây là 4 thanh kiếm riêng biệt) Long Tuyền kiếm được dâng cho Sở Vương, Thái A kiếm sau đó rơi vào tay Tần thủy hoàng. Có tin đồn về sau Cao Biền lấy được thanh Long Tuyền, đem chôn ở Việt Nam để trấn yểm long mạch, không rõ có thật không. (3) Dịch: Sản phẩm đầu tay siêu sến súa, nghiêm cấm các hình thức ném đá và kì thị ~.~ Dẫu sinh tử hay xa rời Lời thề son sắt trọn đời khắc ghi Nắm tay đi hết xuân thì Cùng người gắn bó đến khi bạc đầu Than ôi xa cách đã lâu, Chỉ e mệnh đoản lỡ câu hẹn thề (Chữ 于 có hai âm đọc là vu và hu, trong trường hợp này đúng ra phải để hu. Nhưng mình thấy để vu hay hơn nên tự ý thay đổi)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]