Gã đứng ở bên trái ngạc nhiên, nói :
- Biện pháp gì chứ?
- Tẩu!
- Đào tẩu ư?
Gã đứng ở bên phải khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chúng ta đành âm thầm đào tẩu thôi!
Gã đứng bên trái nói :
- Ngươi bảo rằng chúng ta bỏ chạy ư?
- Đúng thế.
Gã kia lắc đầu nói :
- Không được!
Gã bên phải ngạc nhiên nói :
- Tại sao không được chứ?
- Mặc dù đào tẩu là thượng sách, nhưng muôn một bị họ phát giác bắt trở lại, thế là chúng ta có chịu nổi hình phạt phân thây chăng?
- Không bao giờ!
- Tại sao lại không bao giờ?
- Chúng ta lén lút đào tẩu, chắc chắn họ không bao giờ biết đâu. sau đó chúng ta tìm một nơi ẩn cư, đợi khi nào Võ Lâm giáo bị tiêu diệt hết chúng ta mới tái xuất giang hồ cũng chẳng sao.
- Chẳng lẽ Võ Lâm giáo sẽ bị tiêu diệt được sao?
Gã đứng bên phải khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên phải bị tiêu diệt rồi!
- Chắc không thể được chứ?
- Rất có thể như thế. Hiện giờ Võ Lâm giáo chỉ còn sót lại vài ba chục người. Bọn người Vương Hoa ai cũng có một thân võ công cao cường, chắc chắn họ phải tiêu diệt được Võ Lâm giáo chứ không sai.
Gã bên trái nói :
- Thế thì quả thật chúng ta phải đào tẩu thật rồi!
Gã bên phải gật đầu nói :
- Nếu hai chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-cau/1867258/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.