Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế... chẳng lẽ vấn đề gì rất quan trọng? Đến đỗi họ phải nhường đi nhường lại mà chưa ai dám nói?
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên nói :
- Rốt cuộc, có vấn đề gì quan trọng lắm chăng?
Ngô Tinh nói :
- Linh Linh muội, ngươi cứ việc hỏi hắn đi.
Chương Linh Linh tủm tỉm cười nói :
- Được, để ta hỏi hắn cho. Này Vương Hoa, sau khi ngươi rời khỏi bọn ta, ngươi đã tưởng niệm ai nhiều nhất?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Vấn đề các ngươi muốn hỏi chính là câu này sao?
- Đúng thế!
- Ta lại tưởng có việc gì quan trọng lắm...
Ngô Tinh nói :
- Chẳng lẽ đây là việc nhỏ ư?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên vội gật đầu lia lịa nói :
- Ồ... phải, phải! Đây là việc lớn.
- Thế thì ngươi nói ngươi tưởng niệm ai nhất?
Vương Hoa suy nghĩ một hồi nói :
- Ta cũng chẳng biết nữa.
- Tại sao ngươi không biết?
- Tại vì ta đều tưởng niệm cả ba người!
- Ngươi khéo trả lời thế, nhưng chúng ta yêu cầu ngươi phải nói lời tưởng niệm ai nhiều nhất?
- Khó trả lời vô cùng.
- Tại sao thế?
- Vấn đề này cũng y như một người rời khỏi nhà đi chơi xa, có người đã hỏi y rằng rốt cuộc y tưởng niệm phụ thân y nhiều nhất hay là đã tưởng niệm mẫu thân y nhiều nhất vậy.
Ngô Tinh cương quyết nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-cau/1867248/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.