Vương Hoa và lão nhân lùn thấp xem xong thông cáo trên tấm bảng, bất giác ngẩn người tại chỗ. Sau đó họ lướt mắt nhìn một lượt, quả nhiên một bên cốc khẩu có đặt ở đấy một pho tượng thạch sư tử khổng lồ.
Vương Hoa lạnh toát mồ hôi, thạch sư tử này ít nhất cũng nặng cả vài ngàn cân.
Ngoại trừ cao thủ đệ nhất lưu, ngoài ra hạng cao thủ bình thường chớ mong làm xê dịch tơ hào nó, chớ đừng nói đến vấn đề nhấc bổng lên làm gì nữa.
Biết bao nhiêu người vây xung quanh pho thạch sư tử ấy, nhưng chẳng thấy một ai xuất thủ thử nghiệm hết.
Bấy giờ người ta càng lúc càng đông, đã lên tới con số gần ba trăm người.
Vương Hoa đưa mắt nhìn lão nhân lùn thấp, hỏi :
- Thưa gia gia, phải làm thế nào đây?
- Ngươi muốn nói việc nhấc bổng thạch sư tử ấy ư?
- Đúng thế!
- Ngươi có khả năng nhấc nổi chăng?
- Cháu ư? Chịu thua, còn gia gia thì sao?
Lão nhân lùn thấp nói :
- Thế thì ngươi há chẳng phải muốn châm biếm gia gia ư?
- Ạ! Tại sao thế?
- Ngươi mà chịu thua thì gia gia còn nói làm gì nữa?
Vương Hoa thoáng cau mày nói :
- Thế thì biết làm sao bây giờ?
Lão nhân nhướng cao đôi lông mày nói :
- Thôi, có biện pháp rồi!
- Biện pháp gì thế?
- Ta có một vật có thể sử dụng được.
- Vật gì thế?
- Lọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-cau/1867176/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.