Cả buổi chiều tập luyện, cuối cùng Diệp Tố cũng học được cách thao tác di chuyển cơ giáp đơn giản, lảo đảo lắc lư như ma ốm mà đi vòng vòng trong phòng huấn luyện, Diệp Tố hoàn thành xong lượng huấn luyện hôm nay.
La Thành không chút khách khí mà chỉ ra tật xấu Diệp Tố, chi li đến mức Diệp Tố xấu hổ, cuối cùng hắn còn nói thêm: "Kỳ thật...dù sao cũng phải nói, ngươi coi như cũng không tệ, chưa đến mức không cứu chữa được."
"Thôi, đừng an ủi ta." Diệp Tố xoa cổ tay cùng ngón tay nhức mỏi (không liên quan nhưng ta không biết gõ bàn phím 10 ngón, 3 ngày bây giờ đang gõ tới chương thứ 17 tay ta cũng muốn rụng rồi),điều khiển cơ giáp làm động tác đơn giản nhất đều hự hự, không cách nào so sánh cùng bộ dáng hạ bút thành văn của La Thành.
La Thành trừng mắt, ậm ừ nửa ngày cũng chưa nói ra cái gì tí sửu dần mẹo, vẫn luôn tái nhợt vô lực ý muốn khích lệ: "Vậy được rồi......"
Diệp Tố càng phiền muộn.
"Trở về ngủ." Diệp Tố mở cửa phòng huấn luyện ra bỗng nhiên phát hiện đang rất náo nhiệt, giữa cửa đứng hai đám người, nhìn nhau giương cung bạt kiếm.
La Thành lập tức hai bước thành ba bước lại, đứng che trước mặt bọn Địch Cảnh, nhướng mày nói: "Christine?"
Christine là một vị nam nhân phương Tây hình thể cao lớn, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, tóc ngắn màu đỏ xoăn xoăn khiến khuôn mặt lão thành ngược lại có chút hoạt bát, hắn nhếch nửa khóe miệng, bĩ khí lập tức toát ra: "La, giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhi-ma-ty-khoi-lai-hai/6886/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.