Diệp Tố cõng nữ hài lên, cư nhiên cảm thấy có điểm hơi cố sức. Diệp Tố trong lòng thấy quái quái, nằm mơ một phen sức lực liền nhỏ lại, quả nhiên không khoa học.
Nương thân thể cơ giáp thật lớn che đậy, bốn người trộm chạy sang hướng khác.
Nơi này là một vùng hoang dã, nơi nơi mọc đầy quái hoa Diệp Tố nhìn thấy lúc đầu, thật vất vả cả bọn mới tìm được vài ngọn đồi núi, bốn người một phen chui vào tránh né.
"Không biết khi nào đại lãnh sự mới phát hiện ra chúng ta xảy ra chuyện?" Nick còn vì vứt bỏ tiểu bảo nên rầu rĩ không vui, hy vọng đám người xấu không tổn thương tiểu bảo, chờ đại lãnh sự tới, hắn sẽ tìm ra nguyên nhân tiểu bảo mất khống chế!
Triết Tu cuộn tròn mình dưới thân cây, sắc mặt đã khá hơn nhiều, trầm giọng nói: "Chỉ sợ phải chờ đến khi Hàn Nghiệp thiếu tá ăn xong tiệc chiêu đãi buổi tối đi."
Nick xuyên qua tán lá nhìn sắc trời dần dần tối: "Còn ba bốn giờ nữa, chúng ta lại trốn sâu hơn đi."
Không ai phản đối, bốn người lại bắt đầu đẩy đẩy bụi cây ra mà chui vào.
Diệp Tố tự giác bản thân là chủ nhân giấc mơ nên vẫn luôn đi sau cùng. Đối hành vi này của hắn, ba cái hài tử tuy thành thục nhưng chưa kinh qua thế sự thấy thực cảm động.
Nick cảm thấy chính mình cùng Diệp Tố đã trở thành chiến hữu, bắt đầu lôi kéo làm quen: "Ngươi là ai? Thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ở đó, còn tới cứu chúng ta?"
"Ta kêu Diệp Tố."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhi-ma-ty-khoi-lai-hai/6872/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.