Hàn Nghiệp không thể nhận được bất luận manh mối gì từ phía tiền nhiệm lĩnh chủ.
Trong mắt hắn, lão lĩnh chủ này thật sự đã già rồi, hồ đồ còn thờ phụng quỷ thần, còn có một chút cố chấp. Trong quá trình nói chuyện cùng Hàn Nghiệp, ngay từ đầu còn có lễ nghĩa ôn hòa, nhưng khi Hàn Nghiệp biểu hiện nghi ngờ, ngữ khí của hắn ngày càng trào phúng, cảm xúc ngày càng táo bạo. Giống rất nhiều lão nhân, cho rằng muối mình ăn còn nhiều hơn đường đám người trẻ tuổi đã đi qua, bọn họ mới là đúng, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.
Trước lời ép hỏi hùng hổ dọa người của tiền nhiệm thủ lĩnh, Hàn Nghiệp vẫn luôn bảo trì trầm mặc. Điều này khiến hắn càng thêm tức giận, đuổi Hàn Nghiệp đi.
Khi người hầu lão lĩnh chủ tiễn Hàn Nghiệp đi, lén lút xin lỗi hắn: "Lão tiên sinh xưa nay đã như vậy, đã đuổi đi nhiều khách nhân tới thăm, ngài đừng để ý."
Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh của hắn khiến người hầu kia an tâm xuống. "Lão tiên sinh không biết trúng tà gì." Người hầu tựa hồ như đang lầm bầm lầu bầu, lại tựa hồ như đang oán giận, "Không biết bắt đầu từ ngày nào thần trí liền không thanh tỉnh, cứ nhắc mãi muốn trường sinh bất lão, còn bắt chúng ta thế nào cũng phải đồng ý với hắn. Kỳ thật tử vong nào có đáng sợ như vậy, trường sinh bất lão cũng đâu có tốt đẹp như vậy. Lão tiên sinh có tài thế kinh thiên địa vĩ, sống cả đời này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhi-ma-ty-khoi-lai-hai/2371615/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.