Diệp Tố xem "Thư tình" giống thơ, lại không giống thơ xong, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Thừa: "May mắn lúc trước ngươi học y, bằng trắc, vần chân đều bị ngươi giải phẫu đi rồi."
"Đừng nói như vậy." Tiếu Thừa cười cười, học ngữ khí Diệp Tố hôm qua: "Bằng trắc, vần chân, những việc nhỏ đó không cần để ý, chỉ cần biết rằng ta có một lòng chân thành cầu ái."
Diệp Tố lại nhìn thư tình, nói: "Không thấy được."
"Ngươi nhất định là không hiểu, đã hiểu thì làm sao sẽ nhìn không thấy!" Tiếu Thừa không vui, lấy thư tình không biết xấu hổ mà đưa tới trước mặt Diệp Tố, "Ta giải thích cho ngươi một chút. Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, học được đầu tiên là tiếng Anh, cho dù sau đó học bù tiếng Trung, nhưng viết thơ khẳng định không bằng người địa phương sinh trưởng ở Trung Quốc. Đây là mị lực của chữ Hán a, có vài thứ chỉ nhân tài có tiếng mẹ đẻ là Hán ngữ mới hiểu rõ, kể cả người ngoại quốc học tiếng Trung cũng không hiểu được!"
Diệp Tố nghe Tiếu Thừa lải nhải một đống lớn, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không khỏe, liên tưởng đến hôm qua ở phòng Tiếu Thừa, mỗi động tác của hắn đều có mục đích, vậy lời hắn nói bây giờ có phải cũng có ám chỉ không?
Diệp Tố có ý tưởng này, phá lệ để bụng lời nói Tiếu Thừa, cũng để bụng phong thư tình hắn xem không hiểu kia.
"Ngươi thực may mắn, ở toàn bộ căn cứ, cũng chỉ có Lý giáo thụ trình độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhi-ma-ty-khoi-lai-hai/2371467/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.