"Xin chào, Yến tiểu thư." Nam nhân kia đi tới, khóe mắt đảo qua sườn mặt Hàn Nghiệp, lại làm bộ như đang chào hỏi Yến Tuyết Thần. "Đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp."
"Gabriel, lời trái lương tâm như vậy ngươi cũng há mồm nói được?" Yến Tuyết Thần kinh ngạc mà sờ sờ mặt mình, "Ta rõ ràng béo lên mười hai cân so với lần trước."
Gabriel chuyển mắt một vòng, cười nói: "Yến tiểu thư đẹp tự nhiên, thể trọng căn bản không ảnh hưởng đến mỹ mạo của ngươi."
Yến Tuyết Thần kéo kéo Diệp Tố, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy hắn nói có đúng không?"
"......" Diệp Tố cảm thấy, làm một nam nhân không thể để nữ nhân thương tâm, nói: "Đại khái đi."
"Được rồi." Yến Tuyết Thần miễn cưỡng tiếp nhận lời ca ngợi của Gabriel, "Cảm ơn ngươi có mắt không tròng, không có việc thì đi đi."
Gabriel da mặt dày như da mặt người khổng lồ Đại Nhạc tộc vừa đi qua, lắc lắc chén rượu nói: "Hai vị này trông thực lạ mặt a, Yến tiểu thư không giới thiệu cho ta một chút sao?"
Yến Tuyết Thần khó xử nói: "Không cần..." Nàng còn nhớ rõ phụ thân ngàn lần, vạn lần dặn dò, nhất định phải để hai người gặp Tát Lạc Phu, những thứ khác không được cành mẹ đẻ cành con.
Gabriel: "Ở Tát Luân tộc gặp được đồng bào thực không dễ dàng, đã gặp chính là duyên phận."
"À không." Yến Tuyết Thần chỉ chỉ Nhân tộc thành đàn trong lễ đường, "Kia không được được gọi là đồng bào ngươi sao."
Diệp Tố không phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhi-ma-ty-khoi-lai-hai/2371364/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.