Ninh Khê Nhược tên giống như người, mây bay nước chảy sinh động nhẹ nhàng khoan khoái động lòng người, một cái nhăn mày phong tình vạn chủng, nếu sinh ở thời cổ đại nhất định làm cho vô số tài tử phong lưu quỳ rạp dưới váy tuyệt đại mỹ nhân. Đáng tiếc tiểu Ninh Ninh thân là nam nhi bảy thước, trưởng thành xung quanh một đống đồng nghiệp nữ, từ nhỏ tới lớn chịu đủ mọi loại tư tưởng tai hại xâm nhập. May mắn có thanh mai trúc mã Đinh Nho không ngừng giám sát cùng chỉnh lý, tiềm chất của hắn thủy chung vẫn là chưa bị tha hóa.
“Khê Nhược, như thế nào hôm nay lại không có tinh thần?” Đồng sự Giáp vẻ mặt cười xấu xa “Hôm qua như thế nào a?”
“Uống rượu ” tiểu Ninh Ninh cau mày nói “Đau đầu.” Kia ánh mắt trừng thật to, một giọt nước mắt đáng thương xuất ra. Bộ dáng khiến người người đau lòng.
“Hộ khách cư nhiên lại cự tuyệt những người trong công ty chúng ta, nhưng lại chỉ định ngươi đi. Ngươi chỉ có thể tự trách khuôn mặt mình……” Thanh âm đồng sự Giáp ngày càng nhỏ. Bởi vì chủ quản Vân tỷ không biết từ khi nào đã đến phía sau bọn họ.
“Ta cũng không muốn a, công ty đáng ghét, không tiền đồ, hộ khách toàn là những người biến thái, cả ngày mệt chết ……” Khê Nhược căm giận nói.
Mặt Vân tỷ lập tức tái đi, nhưng mà nhỉn đến khuôn mặt nhỏ nhỏ đầy ủy khuất, lập tức giống như đã được dỗ ngọt, đem tức giận áp chế. Nghĩ rằng hộ khách ngày hôm qua thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhan-duyen/3154452/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.