Ánh mắt Khê Nhược trở nên mê võng.
Thời gian không ngừng trôi.
Phù Nhật mười ba tuổi.
“Sư huynh, ngươi nói sư phụ có hay không thực chán ghét ta?”
“Như thế nào lại có thể?”
“Nhưng vì cái gì gần đây sư phụ không chịu nhìn ta?” Ba quang phản chiếu ánh chiều tà, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng chưa thành thục của Phù Nhật, động lòng người không nói nên lời.
“Ta nghĩ, nhất định là bởi vì khuôn mặt Thủy nhi xinh đẹp, cha ta ghen tị.”
“Nói bậy, sư phụ mới xinh đẹp.” Phù Nhật lập tức phản bác.
Đạm Tình cười nói:“Ta không nói bậy, Thủy nhi so với phụ thân ta còn hảo hơn. Nếu Thủy nhi là cô gái, ta nhất định thú ngươi.”
“Ta không lấy ngươi. Ngươi ngủ mơ a”,Phù Nhật nói,“Ta muốn gả cho sư phụ, làm nương ngươi.”
“Xú tiểu tử, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?” Đạm Tình cho hắn một quyền, Phù Nhật lập tức phản kích. Hai hài tử náo thành một đoàn.
Đến buổi tối, Phù Nhật còn bị vậy bởi trạng thái hưng phấn, như thế nào cũng ngủ không được, vì thế liền ra khỏi phòng.
Bất tri bất giác, hắn đi đến chỗ sâu bên trong Di Tình cung, đứng trước một mộ phần.
Di Nhật từ đó tới nay chưa bao giờ tới nơi này, rất là tò mò.
Mộ của ai? Vì sao lại thê lương như thế?
Hắn tò mò đến gần, muốn nhìn tên người trên đó, miệng liền bị người bịt lại. Phù Nhật lập tức động thủ. Người nọ liền buông tay, Phù Nhật liền rớt xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhan-duyen/3154429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.