Chu Minh Vũ từ lúc đến thái tử điện một bụng hỏa không thể nào phát tiết, vì thế cho lui người, một mình ở hoa viên đối với cây cỏ cùng đá quý ra đòn.
Nhưng là môt chút không có tác dụng, tức giận chỉ tăng không giảm, hắn đang muốn kêu tiểu thái giám lại đây chịu mấy đá, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một nữ tử yêu diễm hướng bên này đi tới.
Không phải thái tử phi sao? Chu Minh Vũ xấu xa cười, tiến lên ân cần thăm hỏi: “Đệ muội.”
“Đại ca.” Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cử chỉ ân cần của nam tử, hồn phách đã sớm bay đi, thanh thanh giọng nói.
“Ngươi giống như có tâm sự?” Chu Minh Vũ làm bộ như quan tâm.
Thái tử phi chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt như hạt châu lập tức sẽ rơi xuống.
Chu Minh Vũ xem bốn bề vắng lặng, liền trực tiếp dùng tay áo của chính mình lau mặt của thái tử phi: “Đang êm đẹp mà khóc cái gì? Ta sợ nhất mỹ nhân náo loạn.”
Nói chưa dứt lời, vừa nói, thái tử phi cả người dựa lên người Chu Minh Vũ loạn cọ, một phen nước mắt nước mũi khóc lớn: “Vẫn là đại ca hiểu được ta đau lòng, Chu Tiến, Chu Nguyên cũng không phải là người tốt!”
Thật sự là không có đầu óc. Chu Minh Vũ vẫn hoài nghi thái tử phi cùng nhị hoàng tử Chu Nguyên âm thầm có liên quan, gả cho thái tử là vì nghiệm minh lại thân thể của Chu Tiến. Hiện tại thì ngược lại, còn chưa có bức cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhan-duyen/3154410/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.