Hàn Tịch có cảm giác bị lừa, trong kênh nói chuyện căn bản chỉ lác đác vài mống người. Vậy mà dám bảo càng đông càng vui? Ít người như vậy làm sao giả bộ làm người qua đường được đây? Hàn Tịch âm thầm cầu may, nói không chừng chút nữa đại thần sẽ dẫn một đám người tham gia, kết quả đợi đến khi chủ tiệc lên tiếng, trong YY chỉ có đúng năm người. “Hân hạnh đón tiếp mọi người tham gia YY party của tôi ~” đây hẳn là “bạn mới về nước” trong truyền thuyết rồi…Giọng điệu quẩy đến lợi hại, không biết say như vậy còn lấy đâu ra sức để lên YY. Hàn Tịch thầm mắng, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, y chang người nào đó luôn. “Những chuyện khác chẳng cần nói nhiều, Cẩm Dương, mừng anh trở về!” giọng của đại thần trước sau như một vô cùng mạnh mẽ. Hai người còn lại trong phòng cũng nhiệt tình chào hỏi. Ngoại trừ bản thân, bốn người kia đều có quen biết, nhanh chóng thoải mái tán gẫu với nhau, Hàn Tịch bất đắc dĩ, rốt cuộc mình tới đây làm gì? “À đúng rồi, trong phòng còn có một người nữa phải không? Sao không nói gì?” Quả nhiên, ít người như vậy, muốn giả bộ mình không tồn tại đúng là chuyện bất khả thi… “Xin chào, mừng anh về nước.” ngoại trừ điều này Hàn Tịch thật sự không biết mình còn có thể nói gì. “Ờm…Cậu là ai vậy? Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ…” Nhớ được mới là chuyện lạ. “Cậu ấy là bạn tôi, gọi tới cho vui.” Trong lòng Hàn Tịch vốn đã không vui, giọng điệu như gọi em trai nhỏ đến góp vui của đại thần càng chọc giận Hàn Tịch. Nguyệt Vô Ảnh: Tôi đi đây. Minh Âm: ? Nguyệt Vô Ảnh: Tôi không quen bọn họ, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Minh Âm: Nếu vậy tôi sẽ bóc trần bí mật đen tối của cậu ~~~ Nguyệt Vô Ảnh: Tùy anh. Minh Âm: Đợi đã! Nguyệt Vô Ảnh: ? Minh Âm: Dù sao cũng đến rồi, ở lại chơi một chút đi? Nguyệt Vô Ảnh: Thôi. Minh Âm: Đợi đã nào! Nguyệt Vô Ảnh: = = anh muốn làm gì thế? Minh Âm: Đừng đi mà (/TДT)/ Nguyệt Vô Ảnh: … Minh Âm: Hăn nỳ đừng đi mà (/TДT)/ Nguyệt Vô Ảnh: = = anh muốn sao đây? Minh Âm: Hăn nỳ đừng bỏ rơi anh (/TДT)/ Nguyệt Vô Ảnh: Nói tiếng người? Minh Âm: Coi như tôi xin cậu ~ ở lại chơi với tôi đi ~ Nguyệt Vô Ảnh: = = Minh Âm: (/TДT)/ ôm đùi, nếu không ở lại từ nay về sau tôi cứ nói với cậu những lời như vậy đó Nguyệt Vô Ảnh: … Nguyệt Vô Ảnh: Thôi được rồi… Con ma men Cẩm Dương đã bắt đầu hát rồi, chọn những bài phổ biến từ nhiều năm trước như “Đến chết vẫn yêu” hay “Khúc biệt ly”. Tiếng hát không lên nổi nốt cao, âm trầm sống sượng, nốt trung cũng chòng chành tàn phá lỗ tai Hàn Tịch một cách nặng nề, mà người hát còn hăng hái bừng bừng, say sưa đến lạ kì. Nhất định lần sau không được đáp ứng bất kì yêu cầu gì của đại thần. Chẳng có chuyện nào tốt lành cả. Hàn Tịch âm thầm hạ quyết tâm. Gào xong hai bài, con ma men mới thỏa mãn tạm nghỉ, sự nghiệp ca hát lại đến phiên đại thần. “Cả ngày còn chưa được nói, emkhông hát đâu.” “Nhóc con nhất định cậu phải hát! Trong số chúng ta cậu hát hay nhất, đừng làm mất mặt anh em vậy nha!” Được đó, cuối cùng cũng có ngày này ~ Hàn Tịch vô cùng sung sướng, bắt người ta ca rồi sẽ đến lượt bị người khác bắt phải hát, chân lý rồi ~ “Vậy cho em bài ‘Ông hoàng nhạc K’ của Trần Dịch Tấn vậy.” Hàn Tịch không khỏi ngây người. Tiếng nhạc đệm chậm rãi vang lên, cùng với giọng ca nồng nàn của đại thần. “… Anh đã biết rằng Có người anh mãi mãi không thể đợi chờ Cho nên anh hiểu được Dưới ánh đèn le lói nơi đây Vì sao lại phải khóc Em sẽ không tin rằng Gả cho anh tương lai sẽ thật hạnh phúc Chỉ muốn em hiểu được Anh cam tâm tình nguyện yêu yêu yêu yêu đến mãi muôn đời …” (‘K ca chi vương’ mà chúng mình thường thấy là bản tiếng Quảng Đông, còn bản Minh Âm hát là bản tiếng Quan Thoại, lời bài hát hơi khác nhau một chút) Giọng ca du dương quá đỗi, Hàn Tịch vuốt đuôi mắt khẽ ướt, chỉ có tự mình trải qua, đã từng đau đớn, mới có thể khắc sâu bài ca vào tâm hồn như vậy. Khi giai điệu gần kết thúc, mọi người còn đang đắm chìm trong tiếng hát nồng nàn, đột nhiên một thanh âm vang lên. “Lâu lắm không được nghe, hát vẫn hay như thế ~” Lần này Hàn Tịch hoàn toàn sững sờ, không trùng hợp vậy chứ? “Xin lỗi đã tới muộn ~ Cẩm Dương mừng anh trở về ~” “Hahaha, Sở Thần cậu cũng có lúc đến muộn à ~~~ xét thấy cậu vi phạm lần đầu anh đây tha tội cho cậu ~~” Đúng là Lâm Sở Thần! Hàn Tịch có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó, đại thần tỏ vẻ không có chuyện gì chào hỏi đối phương, mấy người hồ hởi nhắc lại những kỉ niệm ngày trước, hết thảy đều vô cùng êm đềm. Người nào đó bình tĩnh như vậy, càng làm nỗi bất an trong lòng Hàn Tịch nhức nhối hơn. “Sở Thần không hát một bài sao?” “Em không hát được” “Vậy cậu bạn mới hát một bài đi! Để xem nào…tên là…tên là…Sophia?” = =||| Là Sophie, cảm ơn. (ID của Hàn Tịch đặt theo tên acc Minh Âm cho, là Tác Phỉ苏菲 [sūfēi], Cẩm Dương đọc nhầm thành Tô Phỉ索菲 [suǒfēi], tuy cả hai đều là biến thể của tên Sophie nhưng mình chỉnh lại một chút cho phù hợp và dễ hiểu) Có điều, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, chưa gì đã đến lượt mình rồi? “Tôi hát không hay.” Hàn Tịch vô cùng bất đắc dĩ. “Nguyệt Vô Ảnh?” Tai Lâm Sở Thần tốt quá vậy, vừa nghe đã nhận ra sao? “Là tôi.” “Sophia hát một bài đi ~~~~” “Là Sophie = =” “Ơ được rồi, dù sao cũng đều là tên tiếng Anh cả ~~~ Sophie hát một bài cho bọn tôi nghe đi ~~~” “Được đấy, tôi tán thành ~~” giọng điệu nín cười của đại thần làm sọc đen trên đầu Hàn Tịch sổ thêm vài cái. Không hại tôi sẽ chết sao? Lịch sử lại một lần nữa lặp lại, Hàn Tịch không tìm thấy bài mình hát được, cộng thêm không có hứng thú, đành tùy tiện hát một bài cho xong chuyện. Bài hát vừa dứt, toàn hiện trường đã đóng thành băng rồi. Biết trước sẽ có kết quả như thế, Hàn Tịch thở dài. “Thật ra tôi thấy bài này không tệ, rất cá tính ~ chi bằng hát thêm hai bài nữa đi?” !!! Ý đồ xấu xa của đại thần tạt thẳng vào mặt. “Tôi tán thành ~~~~~” anh giai say xỉn à anh không đi ngủ sao? Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa. Kết quả mọi người đều có tinh thần vượt qua thử thách, đồng lòng bắt Hàn Tịch hát thêm hai bài nữa. Chật vật hát xong, Hàn Tịch quyết định từ nay về sau không bao giờ tham gia bất kể hoạt động gì có dính líu tới hát hò nữa. Buổi tụ tập nho nhỏ kéo dài hơn ba tiếng, giữa chừng Hàn Tịch không để ý hai người còn lại đã rời phòng tự bao giờ, chỉ còn lại anh giai Cẩm Dương say quắc cần câu, Minh Âm, Lâm Sở Thần và mình. Hàn Tịch cảm thấy rất khó xử, ba người kia là anh em thân thiết đã lâu, bản thân mình là người lạ lại ở đây phá hỏng bầu không khí. Đang định tạm biệt Minh Âm để rời đi, kết quả đã nghe được chuyện không nên nghe. “Thanh Hợp, Sở Thần, các cậu còn coi anh là anh em không?” giọng điệu con ma men vẫn quẩy rất tưng bừng, nhưng không khí đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều. “Nếu còn coi anh là anh em, anh xin các cậu đừng quậy nữa…” “Chúng ta từ nhỏ tới lớn thân thiết hơn mười năm, từ này về sau các cậu nỡ coi như không quen biết nhau sao?” “Khách sáo, xa cách, đây là cậu sao? Thanh Hợp? Cậu nói cậu là người anh quen hơn mười năm sao?” Hàn Tịch đi không được ở cũng không xong, đành gượng gạo tiếp tục lắng nghe. “Có ai không yêu đương gì chứ? Tình yêu hư ảo thế nào các cậu còn chưa hiểu sao? Có cần làm khổ nhau như thế không?” “Xưa nay anh vẫn thấy, có chuyện gì, cởi mở một chút là ổn thôi. Hai cậu từ từ nói chuyện tiếp, anh đi ngủ trước. Hi vọng từ mai, vẫn là anh em tốt, biết chưa?!” Trong YY một hồi im ắng. “Rốt cuộc đã biết hay chưa?” “Anh ngủ trước đi, chuyện này bọn em sẽ giải quyết ổn thỏa.” lần đầu tiên Hàn Tịch nghe thấy thanh âm mỏi mệt của Lâm Sở Thần, không giống với xã trưởng Thần Chi Quang hô mưa gọi gió chút nào. “Được, anh out đây, các cậu nói chuyện đi” lời vừa dứt, người cũng không còn bóng dáng. Hàn Tịch cũng nhanh chân theo ra ngoài. Thời gian lặng trôi từng phút từng giây, ID của đại thần vẫn yên vị trong phòng, Hàn Tịch nhìn biểu tượng kênh trò chuyện đến ngây ngẩn. Để quan sát đại thần, Hàn Tịch vẫn chưa out, ID nhỏ bé lẻ loi không chốn đi về, Hàn Tịch nghĩ một chút, liền đặt nó vào Thanh cư. Một lát sau, ID của đại thần cũng lặng lẽ đứng ở Thanh cư. Không khí giống như thời điểm hai người còn chưa quen thuộc, Hàn Tịch nhìn ID của đối phương, trăn trở một hồi, không biết nên nói gì cho phải. Rốt cuộc có nên hỏi không? Đại thần có nghĩ mình xen vào việc của người khác? Hoặc cảm thấy mình là người ngoài không hiểu được nội tình? Nội tâm đấu tranh gay gắt, Hàn Tịch mở khung trò chuyện của YY, viết rồi lại xóa, lặp lại không ngừng. Đêm càng lúc càng khuya, rốt cuộc Hàn Tịch quyết định. Nguyệt Vô Ảnh: Anh vẫn ổn chứ? Thời gian đợi chờ trôi qua dài dằng dặc. Minh Âm: Ừ. Hàn Tịch lại không biết phải nói gì nữa. Ngón tay không ngơi nghỉ, gõ một đoạn dài rồi lại xóa, gõ lại lần nữa. Đương lúc luống cuống, Hàn Tịch đột nhiên nhớ ra Con Thỏ khi nói chuyện hay dùng giọng điệu dỗ dành người khác. Do dự một chút, vẫn viết ra. Nguyệt Vô Ảnh: Vỗ vỗ. Cả buổi không thấy đại thần có động tĩnh gì, chẳng lẽ mình nói không đúng kiểu? Nguyệt Vô Ảnh: Vuốt vuốt lông. Đối phương một mực không hồi đáp, tâm trạng Hàn Tịch cũng lạnh lẽo theo, khi cậu cho rằng đại thần sẽ không trả lời, tin nhắn của đối phương lại đột ngột truyền tới. Minh Âm: Tình yêu thật sự rất hư ảo sao? Hàn Tịch nghĩ ngợi một lát, rồi trả lời. Nguyệt Vô Ảnh: Có lẽ vậy. Nhưng cảm giác lại là thật. Người đối diện một lần nữa rơi vào trầm mặc, Hàn Tịch không có ý quấy rầy, để lại một câu chúc ngủ ngon rồi out ra khỏi YY. Tình yêu, vốn chỉ là một điều hư vô như không như có, lại có nhiều người nguyện vì nó thịt nát xương tan cũng không hề hối tiếc. Bọn họ đều theo đuổi một cảm giác, cảm giác có thể kiên trì đạt đến hạnh phúc ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]