Không biết có phải vì lần trước phát hành kịch quá thuận lợi hay không, mà gần đây Hàn Tịch tương đối xui xẻo.
Đầu tiên là những đồ hay dùng không biết đã cất ở đâu, tiếp theo là ví tiền mất tích, sau đó giấy tờ một mảnh cũng không thấy, vừa nghĩ tới việc phải đi làm lại mớ giấy tờ đó, Hàn Tịch lập tức mọc thêm một cái đầu nữa rồi.
Hàn Tịch rất ngại đi làm giấy tờ, đại khái là chán ghét thái độ lạnh như băng của nhân viên công vụ ở đó. Trước đây chứng minh thư này nọ của cậu đều là được mẹ dẫn đi làm, nhưng bây giờ cha mẹ quanh năm công tác ở nước ngoài, để lại một mình Hàn Tịch lười biếng ở trong nước. Vốn Hàn Tịch đã đồng ý với cha mẹ sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại, cuối cùng Hàn Tịch vẫn từ bỏ, cậu không nỡ rời xa cái ổ nhỏ gắn bó với mình lâu như vậy, cũng không muốn thay đổi cuộc sống từ lâu đã như vòng tròn luẩn quẩn của mình. Nói chung, Hàn Tịch không thích thay đổi.
Cha mẹ vắng nhà, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Tự mình chủ động, cơm no áo ấm.
Tiết trời đầu hạ, nói lạnh không lạnh, bảo nóng không nóng, thi thoảng còn lất phất hạt mưa.
Hôm nay trời đổ mưa, mưa phùn rả rích, còn có làn gió nghịch ngợm lướt qua, dù có che ô cũng không tránh khỏi ướt áo ướt quần.
Hàn Tịch cẩn thận từng li từng lí che chắn cho sổ hộ khẩu, chạy tới đồn công an cách nhà khá xa. Người đối diện quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngo-kien-thuy-ai-gap-go-ai/3834/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.