Anh Hoa học viện lâm vào một trận khủng hoảng không nhỏ.
Các cánh cửa phòng học đều bị người thô bạo mở ra.
“Cố Tiểu Mãn đâu?”
Mạc Thanh Hàn đã muốn mở đến cánh cửa thứ N+1, lạnh lùng hỏi các học viên đang ngồi bên trong.
Bộ dáng kia lạnh như băng, làm cho các học viên tưởng rằng mình nhìn lầm người. Đây thật là Mạc Thanh Hàn? Không phải lãnh mỹ nhân Mạc Ảnh Hàn sao?
Không có được một câu trả lời nào đủ thuyết phục, Mạc Thanh Hàn bình tĩnh lại, một lần nữa mở miệng:
“Cố Tiểu Mãn của Hội học sinh, có ở đây hay không?”
“...”
Đồng loạt lắc đầu.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày:
“Lại không có.”
Nàng rõ ràng vừa mới thấy Cố Tiểu Mãn chạy hướng này.
“Cám ơn.”
Sau đó hung hăng đóng cửa. Đi đến phòng học kế tiếp.
Ngồi trong các phòng học, hoàn hồn một lúc sau, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là... vội vàng đi kiểm tra cánh cửa phòng. Không biết có bị phá hư hay không. Tiếp theo dùng sức nhéo chính mình một cái... Vừa rồi là mơ, tuyệt đối là mơ!
Ở chùa.
“Ta nói ~~~”
Cố lão nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tay bốc đồ ăn vặt, nhìn nữ nhân nhà mình nằm ở trên giường.
“Ngươi hôm nay không có tiết sao?”
“Không có.”
Cố Tiểu Mãn nằm ườn trên giường cha mình, trả lời ỉu xìu.
“Hôm qua ngươi cũng nói là ngươi không có tiết.”
“A ~~~ Ngày hôm qua cũng đúng dịp không có tiết.”
“Đai học bây giờ nhàn vậy sao?”
“Thoải mái lắm ~~~~”
“Ta nói nha đầu...”
Vẻ mặt đáng khinh nhích tới gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-my-nhan/988593/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.