[Chương thứ bảy]
Mạc Thanh Hàn chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Tiểu Mãn.
Cúi đầu: “Ta tới đón ngươi về nhà.”
“Ôi chao? Nhưng mà...ta còn chưa tan tầm.”
“...” Hai hàng lông mi dài chớp chớp: “Vậy ta chờ ngươi.”
“A? Chính là...chính là vẫn còn lâu lắm mới xong.” Ngượng ngùng nói.
“Không quan tâm.” Nói xong liền tự mình tìm một chỗ, ngồi xuống.
Nhìn Mạc Thanh Hàn một mình ngồi ở chỗ kia, im lặng, thân ảnh có chút tịch mịch, cô đơn. Cố Tiểu Mãn tự dưng cảm thấy đau lòng, liền bưng một ly trà sữa qua, nhẹ nhàng hỏi: “Mạc Thanh Hàn, ngươi có muốn uống hay không?”
Mạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mãn, sau đó gật gật đầu. Đón nhận ly trà sữa, Mạc Thanh Hàn hướng Cố Tiểu Mãn nói: “Tiểu Hàn. Ngươi gọi ta Tiểu Hàn là được rồi.”
Trong nháy mắt, Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy vui mừng như mở cờ trong bụng ~~~
Mạc Thanh Hàn vẫn là ngồi im lặng thưởng thức ly trà sữa của mình. Còn Cố Tiểu Mãn lại đột nhiên làm việc tích cực, hăng say trở lại.
“Bà chủ...”
“Ân?”
“Hồn của Tiểu Mãn, có phải hay không đã trở lại?”
Nghiêm túc: “Ừ... Ừ đúng rồi...”
Mạc Thanh Hàn ngồi đó không bao lâu, đã nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Cố Tiểu Mãn thấy Mạc Thanh Hàn mắt đã muốn díu lại, vội vàng bỏ dở công việc đang làm, lấy ra một cái chăn, đắp lên người Mạc Thanh Hàn.
“?” Người kia khó hiểu nhìn nàng.
“Cái kia... Cái kia, nơi này điều hòa mở lớn lắm, nếu ngươi muốn ngủ, vẫn là nên đắp chăn vào đi.”
“... Ân...” Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-my-nhan/988580/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.