"Grao-....". Tiếng gầm to lớn vang lên, sau đó nghe thấy tiếng nặng nề ngã xuống đất. Lãnh Nguyệt nghe vậy hạ cung thủ xuống, đến gần chỗ con hổ bị bắn tên. "Hổ cái à?Sao nhiều hổ con thế nhỉ?". Thấy dưới vũng máu đỏ sẫm, con hổ cái vẫn cố bao bọc lấy những đứa con bé nhỏ mới chào đời của mình, mặt nó mang vẻ khẩn thiết van xin. Lãnh Nguyệt thấy có chút tội nghiệp, bèn xuống ngựa, ấy chút thuốc cỏ đắp lên phần bị mũi tên bắn trúng của con hổ. Bụng con hổ còn có chút phình lên, có vẻ là mới sinh xong cách đây không lâu. Mấy con hổ con nằm dưới vũng máu, thân thể nhỏ bé màu hồng run run trông rất đáng yêu. ".....Mấy bé hổ con, có muốn về sống với ta không?". Đương nhiên bọn chúng sẽ không hiểu được lời nói của một con người, mà hiểu được thfi sao? Cũng chẳng nói được. Lãnh Nguyệt âm thầm thở dài, lấy thuốc bột ra sơ cứu cho con hổ đang thoi thóp sắp chết. "Nhìn ngươi cũng đáng thương thật đấy. Mà....cha của mấy đứa hổ con này đâu?". Lãnh Nguyệt cũng có chút thắc mắc, thường thì hổ cái sắp sinh thì hổ đực sẽ phải canh chừng chứ? Hay là...bị giết rồi? "Tiểu Hỏa, đưa chúng vào không gian chữa thương đi!". lãnh Nguyệt đứng dậy, bế mấy con hổ con vào trong giỏ tre rồi gọi Tiểu Hỏa(phượng hoàng). ..Sau đó cuộc đi săn vẫn tiếp diễn. Lãnh Nguyệt lần này quả quyết hơn hẳn, không còn thương tâm cho mấy con thú vật nhiều nữa, thấy thú vật nào là giương cung dứt khoát bắn ngay. Tính cách bao dung này của nàng vẫn còn vương vấn quá nhiều, cần tiêu trừ triệt để! Piu- Một một tên xé gió bay tới, Lãnh Nguyệt nghiêng người để tránh, ngay sau đó quay phắt ra chỗ mũi tên lao tới, lá gan cũng lớn thật! "Nguyệt tam tiểu thư có cần bản thiếu gia bảo vệ hay không a?". Một giọng thiếu niên vang lên, trong đó có pha chút dâm tà.
"......Không cần Hoài Nam thiếu gia bận tâm!". Lãnh Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Nhìn qua vị vừa mới bắn mũi tên về phía mình, có chút chán ghét. Hoài Nam thiếu gia nhớ đến việc mũi tên vừa nãy, cười nói. "À, việc mũi tên kia thì ta chỉ bản thiếu gia chỉ vô tình bắn tới chỗ Nguyệt tam tiểu thư mà thôi! Thất lễ rồi!". Thật sự sến súa! Lãnh Nguyệt nổi hết da gà, mặt vẫn không thay đổi, nói "Vậy cho thấy tài thiện xạ của Hoài Nam thiếu gia cần phải luyện tập thêm, không biết vì sao hoàng thượng lại phê chuẩn cho Hoài Nam thiếu gia tham gia cuộc săn bắn lần này nhỉ?". Khóe miệng Hoài Nam thiếu gia giật giật, lấy cái quạt xếp giấy trong tay áo ra vẩy vẩy vài cái. "Bản thiếu gia cũng không biết, chắc là do may mắn thôi!". May mắn? Dùng thủ đoạn thì có đó! "Chà, bản tiểu thư thấy vận số của Hoài Nam thiếu gia thật lớn!". Xong nói tiếp một câu. "Thôi, bản tiểu thư cần phải đi săn tiếp, sau đó còn phải đi gặp lang quân nữa! Tạm biệt!". Cái gì chứ?! Hoài Nam thiếu gia hai mắt trợn tròn. Nàng lấy đâu ra ''lang quân''? Không phải vẫn chưa có hôn phối sao? Đáng ghét! Người hắn nhìn chúng lại bị người khác cướp đi, cứ đợi đấy đi!. Lãnh Nguyệt thấy sắc mặt Hoài Nma thiếu gia vặn vẹo khó chịu, trong lòng khinh thường. "Sao Hoài Nam thiếu gia lại hai mắt trợn tròn? Có phải bản tiêu thư nói sai gì hay không?". "Không...không có! Bản thiếu gia chỉ hơi thắc mắc về vị ''lang quân'' kia của Nguyệt tam tiểu thư mà thồi. Không biết có thể cho bản thiếu gia gặp mặt một phen?". Hoài Nam thiếu gia lắc lắc đầu. "À, chàng ấy bận lắm! Khi nào có dịp ta sẽ đưa chàng đến gặp thiếu gia!". Lãnh Nguyệt che miệng cười, cầm trên tay miếng ngọc bội quen thuộc. "Vậy sao?''. Hoài Nam thiếu gia dùng ánh mắt nghi ngờ. "Hoài Nam thiếu gia có vẻ không tin là ta đã có người yêu? Không sao, ta có bằng chứng đó!". Lãnh Nguyệt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, quay quay miếng ngọc bội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]