"Grao-....". Tiếng gầm to lớn vang lên, sau đó nghe thấy tiếng nặng nề ngã xuống đất.
Lãnh Nguyệt nghe vậy hạ cung thủ xuống, đến gần chỗ con hổ bị bắn tên. "Hổ cái à?Sao nhiều hổ con thế nhỉ?". Thấy dưới vũng máu đỏ sẫm, con hổ cái vẫn cố bao bọc lấy những đứa con bé nhỏ mới chào đời của mình, mặt nó mang vẻ khẩn thiết van xin.
Lãnh Nguyệt thấy có chút tội nghiệp, bèn xuống ngựa, ấy chút thuốc cỏ đắp lên phần bị mũi tên bắn trúng của con hổ. Bụng con hổ còn có chút phình lên, có vẻ là mới sinh xong cách đây không lâu. Mấy con hổ con nằm dưới vũng máu, thân thể nhỏ bé màu hồng run run trông rất đáng yêu. ".....Mấy bé hổ con, có muốn về sống với ta không?".
Đương nhiên bọn chúng sẽ không hiểu được lời nói của một con người, mà hiểu được thfi sao? Cũng chẳng nói được. Lãnh Nguyệt âm thầm thở dài, lấy thuốc bột ra sơ cứu cho con hổ đang thoi thóp sắp chết.
"Nhìn ngươi cũng đáng thương thật đấy. Mà....cha của mấy đứa hổ con này đâu?". Lãnh Nguyệt cũng có chút thắc mắc, thường thì hổ cái sắp sinh thì hổ đực sẽ phải canh chừng chứ? Hay là...bị giết rồi?
"Tiểu Hỏa, đưa chúng vào không gian chữa thương đi!". lãnh Nguyệt đứng dậy, bế mấy con hổ con vào trong giỏ tre rồi gọi Tiểu Hỏa(phượng hoàng).
..Sau đó cuộc đi săn vẫn tiếp diễn.
Lãnh Nguyệt lần này quả quyết hơn hẳn, không còn thương tâm cho mấy con thú vật nhiều nữa, thấy thú vật nào là giương cung dứt khoát bắn ngay. Tính cách bao dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729926/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.