Lãnh Nguyệt đi theo Dạ Hoàng Minh đến một khu rừng khá u tối, nhất là trong đêm khuya thì càng tôn lên vẻ lạnh lẽo của nó.
Thì ra là giấu ở đây! Thật là kĩ đi! Bảo sao nàng không tìm ra được. Lãnh Nguyệt thầm cảm thán.
Lách cách-
Tiếng cửa động được mở ra, đèn đuốc ẩn chứa bên trong nhanh thoăn thoắt được thắp sáng. Dạ Hoàng Minh chắp tay sau lưng đi phái trước, không để ý quá nhiều đến Lãnh Nguyệt.
Khoảng hai ba chén trà sau, Lãnh Nguyệt được dẫn đến một căn phòng nhỏ, ở giữa bày một pháp trận ẩn, nếu không chú ý sẽ không tài nào phát hiện ra được!
Dạ Hoàng Minh lẩm bẩm câu chú, trận pháp loé sáng rồi hiện ra một quả cầu trông khá bắt mắt. Xác thực là ''Kí Lưu''.
“Đặt tay của ngươi lên đó!” Dạ Hoàng Minh chỉ tay lên phía quả cầu, ra lệnh nói.
Lãnh Nguyệt không nhiều lời,đặt tay lên ''Kí Lưu'' rồi
nghĩ về kia ức muốn nhớ lại.
Dạ Hoàng Minh đứng ở một góc, đằng nào hắn cũng sẽ biết được mấy mảnh kí ức kia thôi! ''Kí Lưu'' sẽ truyền hẳn vào trong tâm trí của hắn!
----------------------------
“Lưu Bích Thuỷ, tội ngươi phạm phải không hề nhỏ!”
“Xin thiên đế tha tội! Thần làm vậy là bất đắc dĩ!”
Trên một khoảng sân viện rộng lớn, bao phủ bởi những đám mây trắng. Một người phụ nữ quỳ ở giữa điện, hai tay bị trói, đầu cúi xuống, khẩn cầu giải thích với vị thiên đế trên kia.
“Bất đắc dĩ? Ngươi là Kí thần! Thần tiên cớ có thể xen vào việc của nhân gian? Tuy rằng con bé là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729919/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.