Lãnh Nguyệt nhìn thấy rất nhiều kia ức khác nhau, đều có điểm chung là chúng rất hỗn loạn. Nàng chẳng thể biết được hay nhớ được kí ức của quá khứ, nhưng có thể đoán được nó buồn! 
Mỗi người đều sẽ phải chết, đi qua cầu Nại Hà, được cho uống canh mạnh bà. Từ đó chẳng ai biết được cái gọi là kiếp trước của bản thân! 
“Lý Lãnh Nguyệt!” Giọng của Mộ Dung Âm vang lên. 
“?!!Cô là...Mộ Dung Âm?!” Lãnh Nguyệt có phần hơi giật mình, khó hiểu hỏi. 
Chỉ thấy phía đối diện nàng đứng có một bóng người đang đi tới, đúng chính xác là Mộ Dung Âm. Mộ Dung Âm không nói gì, từ từ đi tới. 
“.....Ta thấy cô khác hoàn toàn so với Hàn Lý Nhi!” Mộ Dung Âm nhớ tới gì đó, khó hiểu nói. 
....Đúng thật là mình hơi khác so với bản thân của kiếp trước. “Ta cũng không biết, chắc do ta hoạt bát hơn thì sao?” Phân vân một lúc suy nghĩ lí do rồi chậm rãi nói. 
Mộ Dung Âm vậy mà lại lắc đầu, phủ nhận câu trả lời của nàng. “Không phải, là do chính bản thân cô tự mình mà đổi thay” 
“Vậy sao? Chắc vậy. Thật ra ngay chính bản thân ta cũng không thể hiểu được lí do tại sao....” Lãnh Nguyệt thở dài nói. 
“Đấy là do tâm niệm của cô, nó đã phát tác khi cô xuyên đến một không gian khác!” Mộ Dung Âm hoàn toàn không ngạc nhiên, giải thích. 
Tâm niệm? Đúng rồi! Hồi còn ở hiện đại, nàng luôn bị xem là thứ rác rưởi, luôn tự kỉ chẳng nói chuyện với ai, từ đó cũng bị cô lập với xã hội. Nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729896/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.