Lãnh Nguyệt không nghĩ tới kiếp trước lại có diễn ra sự kiện như vậy. Đắn đo suy nghĩ mãi rồi từ miệng thốt ra một câu: “Vậy....tên Tiêu Lãnh hắn chết như thế nào?”
Người phụ nữ kia im lặng một lúc, ngập ngừng nói: “Y chết là do bệnh tật. Từ lúc A Nguyệt dọn về Phái Lân Môn thì bệnh tình của hắn đã nặng hơn rồi!”
“Là do A Nguyệt? Nhưng ta đâu thấy hắn có biểu hiện gì?” Nói xong mới nghĩ tới mình nói sai, một người lãnh đãm như y mà lại đi biểu hiện sự đau đớn ra ngoài á?! Nghe thôi cũng đã thấy sai, hơn nữa trong mấy bộ truyện tiểu thuyết nàng đọc qua nam chính cũng là cao lãnh như vậy.
“Không hẳn là do A Nguyệt. Con bé không làm sai bất cứ điều gì cả. Bệnh của Tiêu Lãnh hắn là bị hạ độc năm hắn vừa tròn 3 tháng tuổi, mẫu thân hắn không may bị ám hại, hắn bị giao cho một người khác nuôi dưỡng . Dưỡng mẫu của y cũng không tốt với y, hành hạ y rất nhiều” Sau đó bà như tường thuật lại, nói tiếp: “Độc hắn trúng là Đà La mạn cổ! Đà la mạn cổ này thường tái phát vào đêm trăng tròn hoặc ngày 15, đặc biệt sẽ tự huỷ khi hắn yêu một người con gái!”
Lãnh Nguyệt kinh ngạc: “Ý là Tiêu Lãnh hắn yêu A Nguyệt?! Vậy tại sao hắn lại không thổ lổ kia chứ?! Đà la mạn cổ chắc cũng sẽ có cách giải đi?” Hai người cùng yêu nhau, nhưng duyên phận lại không cho phép họ đến với nhau.
Người phụ nữ lắc đầu, giọng thương xót nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729886/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.