Lãnh Nguyệt không nghĩ tới kiếp trước lại có diễn ra sự kiện như vậy. Đắn đo suy nghĩ mãi rồi từ miệng thốt ra một câu: “Vậy....tên Tiêu Lãnh hắn chết như thế nào?” Người phụ nữ kia im lặng một lúc, ngập ngừng nói: “Y chết là do bệnh tật. Từ lúc A Nguyệt dọn về Phái Lân Môn thì bệnh tình của hắn đã nặng hơn rồi!” “Là do A Nguyệt? Nhưng ta đâu thấy hắn có biểu hiện gì?” Nói xong mới nghĩ tới mình nói sai, một người lãnh đãm như y mà lại đi biểu hiện sự đau đớn ra ngoài á?! Nghe thôi cũng đã thấy sai, hơn nữa trong mấy bộ truyện tiểu thuyết nàng đọc qua nam chính cũng là cao lãnh như vậy. “Không hẳn là do A Nguyệt. Con bé không làm sai bất cứ điều gì cả. Bệnh của Tiêu Lãnh hắn là bị hạ độc năm hắn vừa tròn 3 tháng tuổi, mẫu thân hắn không may bị ám hại, hắn bị giao cho một người khác nuôi dưỡng . Dưỡng mẫu của y cũng không tốt với y, hành hạ y rất nhiều” Sau đó bà như tường thuật lại, nói tiếp: “Độc hắn trúng là Đà La mạn cổ! Đà la mạn cổ này thường tái phát vào đêm trăng tròn hoặc ngày 15, đặc biệt sẽ tự huỷ khi hắn yêu một người con gái!” Lãnh Nguyệt kinh ngạc: “Ý là Tiêu Lãnh hắn yêu A Nguyệt?! Vậy tại sao hắn lại không thổ lổ kia chứ?! Đà la mạn cổ chắc cũng sẽ có cách giải đi?” Hai người cùng yêu nhau, nhưng duyên phận lại không cho phép họ đến với nhau. Người phụ nữ lắc đầu, giọng thương xót nói: “Không có cách giải, y sẽ phải chịu đựng như vậy mà thôi! Lúc đầu có tương truyền cách để giải độc, nhưng cách đó là quá nguy hiểm nên hắn không băngf lòng sử dụng nó.” “Bởi vì nó làm hại mạng người?” Lãnh Nguyệt phán đoán, tay đặt lên cằm nói. Người phụ nữ gật đầu đồng tình, đặt đến tay Lãnh Nguyệt quả cầu màu ngọc bích rồi vỗ lên tay nàng.
“Ta, Lưu Bích Thuỷ- người lưu hành không gian. Lấy huyết phép thuật nhận Lý Lãnh Nguyệt làm con gái. Suốt kiếp không đổi!” Thì ra tên của bà ấy là Lưu Bích Thuỷ! Nhưng sao lại nhận nàng làm con?! “Bích Thuỷ..phu nhân, tại sao lại nhận ta làm con? Phải chăng có mục đích gì?!” Lưu Bích Thuỷ biết Lãnh Nguyệt đa nghi, chưa chấp nhận gọi mình là mẫu thân nên cũng không ép. “Mục đích? Trước giờ người lưu hành không gian như ta là chẳng bao giờ có quyền được chọn cả! Đó là do sự sắp đặt của nhân sinh, sứ mệnh của ta đã là vậy, không thể làm trái” Sứ mệnh nhân sinh gì chứ?! Lãnh Nguyệt cười tự giễu. Nếu đã là sứ mệnh, vậy đương nhiên nàng tự có cách tuân theo. Nhưng nếu như cái gọi là nhân sinh sứ mệnh kia hành hạ nàng mà chẳng có cái lí do thiết thực gì, vậy thì nàng nghịch lại nó. “Được thôi, ta chấp nhận Lưu Bích Thuỷ phu nhân làm mẫu thân của ta.....Mẫu thân chắc hẳn cũng biết ai cũng sẽ có bí mật của riêng mình? Vì vậy, ta sẽ không có thể thành tâm nói ra bí mật của ta! Mẫu thân đồng ý chứ?” Lưu Bích Thuỷ thầm nghĩ nàng thật thông minh, lựa lời ăn nói. “Đương nhiên, Nguyệt nhi cũng có chí hướng giống ta! Không nên nói tâm tư bí mật của mình cho những người xa lạ chưa đáng tin tưởng” Đây là đang khuyên nàng?! Đúng là một con người kì lạ! “Vâng!” Cười một cái thật tươi như chẳng xảy ra chuyện gì. Lưu Bích Thuỷ lặng lẽ tách máu ra khỏi cơ thể, chuyển hoá nó thành một chiếc vòng tay rồi đưa cho Lãnh Nguyệt. “Con cầm lấy cái này, lúc nào cần thiết thì truyền công lực vào nó, sẽ có điều may mắn đến trợ giúp cho con!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]