“Đây là đâu thế? Các người là ai?!” Một cô bé mang vẻ sợ hãi kêu lớn. Người cô đầy thương tích trông rất tội nghiệp.
“Cháu bé đừng sợ! Bọn chú là cảnh sát, cháu đi theo bọn chú” Đoàn người cảnh sát nhìn cô bé với vẻ thương cảm, chìa tay ra nói với bé.
Bé gái ngồi ở trong góc tối dần dần bình tĩnh lại. Mái tóc đen láy của bé có hơi rối, khuôn mặt tái nhợt, đã nhiều ngày cô bị bỏ đói.
“Cháu không đi không đi! Cháu muốn gặp bạn của cháu!!” Cô bé dường như không tin mấy vào mấy chú cảnh sát. Giọng nói cô đã trở nên khô khát, cho thấy nhiều ngày chưa được uống nước.
“Bạn cháu? Được được vậy chú đi tìm bạn cho cháu. Bây giờ cháu phải ăn uống đầy đủ để bạn cháu không phải lo lắng chứ đúng không?! Để chú đưa cháu về nhà được không?” Thanh tra cảnh sát bất đắc dĩ nói, trẻ nhỏ đúng là khó dỗ.
Dường như bị kích động, bé gái hai tay gầy gò ôm đầu khóc. Về nhà?! Không muốn! Châu không muốn!! Họ hành hạ đánh đập cháu, không cho cháu ăn uống, bắt cháu làm mọi việc hơn cả ô sin nữa!......
Chỉ vì khinh thường một người con ngu ngốc như mình?! Không, công, bằng.....
Người bé gái ngã sang một bên, hai mắt nặng trĩu nhắm lại. Cả người dần như lạnh toát , nước mắt theo sự sợ hãi dần tan biến.
“Không!!!” Hai mắt mở gấp gáp, hơi thở Lãnh Nguyệt rất hỗn loạn. Lại là giấc mơ kinh khủng ấy! Tại sao nó cứ bám theo nàng từ nơi này snag nơi khác như vậy?! Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729880/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.