Sau khi băng bó vết thương trên đầu Hoạn Thư trở về phòng mình. Lúc đẩy cửa vào liền không thấy bóng người. Hoạn Thư tức giận nghiến răng sơ suất để Thúy Kiều cùng tên tiểu tử kia chạy trốn cùng nhau.
Hoạn Thư bước ra cửa nhìn tên tay sai mà bắt đầu hừ lạnh "canh giữ ở đây mà ngươi để chủ tử mình bị thương còn để ả nô tì của ta chạy thoát, đáng tội gì?"
Tên tay sai quỳ xuống đất lắp bắp.
"Ch...ủ tử t..a ta"
"Ngươi còn quỳ ở đó còn không mau triệu tập người tìm nàng về cho ta. Nội trong hôm nay tìm không được thì các ngươi nhanh chóng cùng nàng đi luôn đi" Nói rồi Hoạn Thư che miệng cười một cái rồi phất tay áo rời đi.
Kinh Thành
Sau khi trốn khỏi Hoạn Thư. Thúy Kiều cùng Kim Trọng đi tìm một chỗ dừng chân mà vào nghỉ mệt. Lúc này Thúy Kiều mời đại phu về để coi tay của Kim Trọng.
Đại phu lắc đầu mà nói
"Công tử đây đã bị vật rất sắc cắt đứt động mạch do trong thời gian quá lâu không mời đại phu nên..."
Nói rồi quay bước rời đi.
Kim Trọng nghe xong đầu như hàng ngàn con ong bay qua
Chết tiệt, con khốn ta sẽ phải bắt ngươi trả giá.
Nghĩ ngợi trong đầu Kim Trọng âm mưu tính toán.
Gian phòng bỗng chốc yên tĩnh đột nhiên Kim Trọng cất tiếng nói.
"Nàng đừng giận ta vì lúc đó ta lỡ lời nên mới nói những lời dâm dục như vậy" Kim Trọng dựa vào vai Thúy Kiều vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-kieu-la-cua-hoan-thu/2947547/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.