🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Về nhà, mới vừa thay giày xong, Tần Thanh Miểu liền trực tiếp vào bếp lấy đồ ăn khuya cho Đạm Đạm, Cố Úc Diễm ở bên cạnh nhìn, thực không chí khí lại bắt đầu ghen tị.
"Miểu Miểu, Đạm Đạm ăn nhiều như vậy, có thể không được tốt a?". Dựa vào cửa phòng bếp nhìn nữ nhân kia kéo ống tay áo bận rộn, Cố Úc Diễm cau mày nói, "Người không thể quá béo, mèo có hay không cũng như vậy?"
Động tác trên tay không ngừng, quay đầu liếc một cái, Tần Thanh Miểu ném một cái xem thường, "Em là đang không tiền đồ, hay là thật sự quan tâm đến Đạm Đạm đây?"
"Ngô....". Nhức đầu, đi lại ôm nàng từ phía sau, Cố Úc Diễm cọ cọ lên lưng nàng, "Cả hai".
Sớm đã đoán được điều này, Tần Thanh Miểu cười nhạo một tiếng, mặc nàng ôm, mình tiếp tục động tác, bất quá vẫn bớt đi phân nửa thức ăn, ngữ điệu bình thản, "Hai ngày nữa nếu rãnh thì mang Đạm Đạm đến bệnh viện thú ý kiểm tra".
"Kiểm tra?'. Buồn bực lặp lại, mày Cố Úc Diễm thu lại càng nhanh, "Em còn chưa được đến bệnh viện kiểm tra lần nào...."
Chuẩn bị xong thức ăn, Tần Thanh Miểu rửa tay rồi xoay người, nâng tay dính đầy nước áp vào hai má Cố Úc Diễm, "Em cũng không nên không có tiền đồ đến thế này!"
"Em quả thật chưa được đi kiểm tra lần nào....". Không thèm để ý ẩm ướt trên mặt, ngược lại nghiêng qua lấy mặt cọ cọ hai má Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ai oán, "Miểu Miểu, chị đối xử với Đạm Đạm tốt hơn với em nhiều".
"Vậy sao?". Bứt ra khỏi lòng nàng, đem thức ăn ra khỏi phòng bếp, không để ý cái tên theo đuôi ở đằng sau, mãi cho đến khi để thức ăn ở ban công cho Đạm Đạm, Tần Thanh Miểu mới xoay người, khóe miệng cong lên, nâng tay nhéo cái mũi Cố Úc Diễm, điều mi, "Tôi không hề cho Đạm Đạm lên giường của tôi".
"Ngô, ai nói vậy....". Thấy nàng bỏ tay ra, Cố Úc Diễm chun mũi, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Trước, lúc chị say ngủ, Đạm Đạm đã chạy lên giường chị".
Nhướng mi, Tần Thanh Miểu nắm tay nàng rời khỏi ban công, đi trở về phòng, "Như vậy...lúc ấy em cũng đang ở trên giường sao?"
Ngoan ngoãn tùy ý để nàng dắt về phòng, nhìn nàng đóng cửa lại, cố gắng nhớ, Cố Úc Diễm lắc đầu, đang muốn nói "không ở" thì lại bị một thân thể ấm áp dán lên cửa, không khỏi trừng lớn mắt, "Miểu...Miểu Miểu...."
Nâng tay khơi cằm Cố Úc Diễm, ở môi nàng ấn một chút, Tần Thanh Miểu quyến rũ tươi cười, thanh âm mang theo một cỗ hơi thở mị hoặc, "Nếu như em ở trên giường, thì đương nhiên sẽ không cần đến Đạm Đạm".
Thoắt cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy lửa nóng lan từ cổ đến đỉnh đầu, biết rõ bộ dạng của Tần Thanh Miểu lúc này làm điên đảo chúng sinh, khẳng định là muốn chọc mình, nhưng vẫn thực sự khó thở dần, trái tim với lồng ngục cũng đập với gia tốc cực mạnh.
"Muốn cùng nhau tắm rửa sao? Hay vẫn là nên ngoan ngoãn đến một căn phòng khác tắm rửa rồi chờ tôi?'. Lại lần nữa giơ lên nụ cười dụ dỗ, tay Tần Thanh Miểu đặt lên vai Cổ Úc Diễm, kề sát nàng rồi thấp giọng nỉ non, "Đêm nay phải làm gì, em có biết không?"
"Miểu....Miểu Miểu...". Trong lòng run sợ rụt lui về sau, Cố úc Diễm nuốt nước miếng, "Em...em....".
"Ha ha...". Nhẹ nhàng cười, nâng tay điểm lên chóp mũi nàng, sau đó thối lui hai bước, Tần Thanh Miểu nhìn một cái rồi đi thẳng đến tủ quần áo lấy đồ ngủ, "Nhanh đi tắm rửa, tôi không muốn sau khi mình ra mà vẫn thấy em mặc như vậy".
Lăng lăng nhìn thân ảnh đi vào phòng tắm rồi đóng cửa, Cố Úc Diễm ngây ngốc ngơ ngác đứng ở đó, thẳng đến khi nghe được tiếng nước chảy, mới ý thực được cái gì liền vội vàng cầm quần áo của mình rồi chạy ra ngoài, trở về phòng tắm ở phòng mình tắm rửa.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu tới đuôi đều hồng toàn bộ, bước đi cũng có chút bối rối.
Nàng là....nguyện ý đem thân thể mình trao cho Miểu Miểu, nhưng mà...nhưng mà....vì cái gì nữ nhân lãnh đạm kia khi lộ ra bộ dáng yêu mị hoặc như vậy, luôn nhịn không được mà có loại cảm giác mình sẽ bị nuốt chửng đây?
Trong lúc tắm tâm tình không yên ổn nhưng cảm giác cũng đầy mong chờ, còn không quên sấy khô tóc rồi mới đi ra, đứng ở phòng bếp trong chốc lát, hơi xác định Tần Thanh Miểu đã xong rồi, suy nghĩ nửa ngày, mới chậm chạp trở về phòng ngủ, liền thấy nữ nhân kia mặc váy ngủ đỏ sậm lộ ra bả vai trắng nõn bóng loáng đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, cầm điều khiển máy lạnh ở trong tay.
"Miểu Miểu...". Ngoan ngoãn khép cửa phòng lại, khẩn trương muốn tiếp cận Tần Thanh Miểu. Cố Úc Diễm bước đến bên giường, trèo lên, hướng tới sát người nàng, vừa mới nằm xuống, nữ nhân kia đặt cái điều khiển sang một bên rồi lập tức xoay người nằm lên trên nàng, khóe môi cong lên, "Tại sao hôm nay lại tắm lâu đến như vậy?"
"Ách....". Nhược nhược nhìn nữ nhân ở trên mình, tay theo thói quen vòng quanh eo nhỏ, Cố Úc Diễm trừng mắt, "Nào...nào...có a..."
"Thực sự khẩn trương sợ hãi sao?". Phát ra vào tiếng cười khẽ đầy mị hoặc, một ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố úc Diễm, Tần Thanh Miểu cúi sát hơn, "Tiểu Diễm, tôi có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của em".
"Em...em....". Lắp ba lắp bắp nhìn nữ nhân giờ khắc này cả người đều tỏa ra nguy hiểm, Cố Úc Diễm nhịn không được rụt lui thân mình, "Miểu Miểu...."
Mấy sợi tóc theo sườn mặt rũ xuống gần sát nhẹ nhàng trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Úc Diễm, tay Tần Thanh Miểu di chuyển một chút, đầu ngón tay quét qua cổ Cố Úc Diễm, nhẹ nhàng điểm lên cổ áo ngủ của nàng, môi thì khẽ hôn chóp mũi nàng, tiếng nói khàn khàn, "Muốn tôi làm gì?"
"Em....". Há miệng thở dốc, nhưng chưa kịp nói được chữ nào thì liền bị cánh hoa mềm mại kia che lại, trước kia khi hôn đều ở thế chủ động, giờ phút này bị đặt ở trên giường, cảm giác trong nháy mắt vẫn rất mê người khi cánh hoa kia phủ lên môi mình, đầu lưỡi mềm mại kia cũng tham nhập vào khoang miệng mình cùng triền miên, hô hấp ngày càng dồn dập, tay nguyên bản vòng qua hông Tần Thanh Miểu, nhịn không được hơi dùng sức ôm, sau đó lại nhịn không được mà dời xuống phủ lấy cặp mông mịn màng được váy ngủ bao quanh, mũi gian nan thở.
"Chậc chậc, tay của Tiểu Diễm, thực là không ngoan....". Nụ hôn này không kéo dài lâu, Tần Thanh Miểu rất nhanh ngẩng đầu lên, nâng tay vén mấy sợi tóc nghịch ngợm ra sau tai, sau đó bắt lấy tay Cố Úc Diễm đặt lên giường, "Tôi đã nói cái gì?"
"Miểu Miểu...". Thanh âm mang theo dục vọng, bởi vì tay bị bắt trở ra mà có chút bất mãn, nâng đầu ngẩng dậy vội vàng muốn hôn Tần Thanh Miểu.
"Ngay cả lời nói của tôi em cũng không nhớ rõ?". Cho dù ngay tại thời khắc này, Tần Thanh Miểu vẫn phô ra một tư thế cường đại, cười như không cười, nhìn người đang vội vàng muốn ôm nàng, trong mắt có chút tức giận.
Nhìn Cố Úc Diễm bày ra vẻ mặt ủy khuất, Tần Thanh Miểu lần nữa nở nụ cười, cúi thấp đầu hôn lên môi Cố Úc Diễm, "Em ngoan nào".
"Em...em rất ngoan...". Sau khi rời môi mới miễn cưỡng nói ra một câu, vẻ mặt Cố Úc Diễm ửng hồng, đôi mắt có thần lóe sáng nóng rực, nhưng bộ dáng này vẫn không làm cho Tần Thanh Miểu mềm lòng, vẫn như trước chậm rì đùa giỡn nàng.
Thân mình di chuyển xuống dưới, môi như có như không lướt qua cằm, đến chỗ cổ áo, Tần Thanh Miểu dừng lại, ngẩng đầu xem đứa bé đang khẩn trương nhìn mình, nhẹ nhàng cười, cắn lên y phục, nhẹ nhàng cởi ra.
"Miểu....Miểu Miểu....". Bên trong áo ngủ không hề mặc nội ý, mà cái nút trên cùng lại không hề xa vị trí bộ ngực, trong nháy mắt thân mình Cố Úc Diễm cương cứng lên, lắp bắp kêu một tiếng, nhưng đổi lấy lại là tiếng cười quyến rũ mang theo khiêu khích, sau đó thì caí nút cũng đã bị cởi bỏ.
Tay bị đặt ở trên giường bắt đầu giãy giụa, Cố Úc Diễm thở gấp vài cái, cảm thấy thân mình một trận vô lực, "Miểu Miểu...."
"Ngoan, không được lộn xộn nga....". Dùng miệng cởi ra tất cả nút thắt, ngẩng đầu lơ đãng nhìn đỉnh ngực tuyết trắng đã gần như lộ ra hoàn toàn, tiếng nói Tần Thanh Miểu khó có được thật sự mềm nhẹ, "Nếu lộn xộn nữa, tôi liền cắn ở chỗ khác, thì sẽ không được tốt lắm đâu".
"Miểu Miểu...". Từ khi tắm rửa cho tới bây giờ, Cố Úc Diễm tựa hồ chỉ có thể kêu ra hai tiếng ấy, giờ khắc này có thể cảm giác được rõ ràng tối nay Tần Thanh Miểu "không có ý tốt", thân mình quả thật không có một chút sức lực để nổi dậy, chỉ có thể khóc không ra nước mắt nằm ở đó mặc cho nữ nhân lạnh băng kia muốn làm gì thì làm.
"Ân...lát nữa cũng có thể tiếp tục kêu tên tôi vài lần như vậy". Tựa hồ là muốn trả thù người nào đó ở trên giường luôn bức mình phải kêu tên nàng, Tần Thanh Miểu cười càng tươi, ngẩng đầu hôn cằm nàng, rồi trực tiếp buông tha tay Cố Úc Diễm, dời xuống chỗ da thịt đã bị bại lộ hoàn toàn khỏi áo ngủ, sau đó liền không chút khách khí xoa lên ngực của người nào đó, "Tiểu Diễm....thật ra cũng không phải là nhỏ..."
"Miểu Miểu....". Ai oán nhìn khóe môi hàm chưa ý cười xấu xa của nữ nhân kia, biết tôi nay phỏng chừng cũng sẽ bị như vậy, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, lấy tay kéo cái gối ở bên cạnh qua che trên mặt, miệng phát ra vài tiếng "ô ô ô" không cam lòng, trong lòng quyết định chờ tới cơ hội mình chiếm ưu thế cũng sẽ đùa nữ nhân này đến chết một lần.
Đối với hành động rất buồn cười của Cổ Úc diễm này,đem kéo cái gối qua bên cạnh, Tần Thanh Miểu hôn lên môi nàng lần nữa, cảm giác thân thể ở dưới thân đã nóng lên, một tay kia cũng kéo áo nàng ra, một tay trượt đến dây thun quần ngủ của Cố úc Diễm, "Em nên mặc váy ngủ giống tôi....Tiểu Diễm".
Trợn mắt, rất là bi thương nhìn nàng, nhắm mắt lại, Cố Úc Diễm cắn môi, không nói chuyện với nàng nữa.
"Tiểu quỷ, giận sao?'. Tay ở dây thun nhẹ nhàng vòng quanh ở trên cái rốn nhỏ, khi thì cách một cái quần ngủ mà nhẹ nhàng vuốt vuốt, ánh mắt có thêm một chút gì mà ngày thường không hề thấy, Tần Thanh Miểu hơi nghiêng đầu ngậm cả vành tai mềm mại, thổ khí như lan ngay tai nàng, "Tôi lúc đó có giận sao?"
"Không có...Ân....". Há mồm muốn giải thích, nhưng vừa mới nói ra hai chứ này thì ngực và bụng truyền đến trận khoái cảm phải ngâm ra tiếng, Cố Úc Diễm vội vàng căn môi, cảm giác được khoái cảm liên tiếp đánh úp lại, một chút thanh âm mê người thoát ra miệng, không thể khắc chế được, "Miểu Miểu...ngô...ách...."
Môi ngậm lấy hạt đậu nhỏ ở trên đỉnh, mị nhãn như tơ ngẩng đầu nhìn người dưới thân một cái, giờ khắc này Tần Thanh Miểu cuối cùng cũng nhận ra được mình nguyên lai cũng có lúc xúc động không thể khắc chế được, cái tay nguyên bản bồi hồi chỗ dây thun rốt cục không thể nhịn được nữa liền kéo xuống cái quần vướng víu kia.
Đùi lập tức bại lộ trong không khí, cảm giác mát lạnh làm cho Cố Úc Diễm đang mê man thanh tỉnh chút ít, cảm giác được bàn tay mà mình thích nắm nhất bây giờ đang ở địa phương tối tư mật của mình cách một lớp quần lót, thân mình căng thẳng, "Miểu Miểu".
"Không nhanh như vậy đâu....". Tần Thanh Miểu nhợt nhạt cười, đầu ngón tay như có như không lướt qua nơi tư mật, bộ dáng rất an nhan, thẳng đến khi làm cho Cố Úc Diễm bất đắc dĩ một trận, nằm ở đó giống như một chú dê béo không hề có sức phản kháng.
"Thực ngoan....". Giống như khen thưởng bèn hôn sườn mặt của nàng một cái, Tần Thanh Miểu nhẹ giọng cười, đầu ngón tay lại tiếp tục di chuyển ở nơi nóng như lửa đốt, đè thấp thanh âm, "Tiểu Diễm, thật sự muốn tôi muốn em?"
Bởi vì câu nói và động tác của nàng nên phát ra một tiếng ưm thở dốc, lông mi Cố úc Diễm nhẹ nhàng rung, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mang theo một chút khẩn trương của người phía trên, trong lòng ấm áp, hai tay trực tiếp câu cổ nàng rồi hôn lên, thanh âm mang theo một chút run run, "Miểu Miểu, em yêu chị".
"A....Đứa ngốc...". Một câu này liền hiểu được ý tứ của Cố Úc Diễm, lúc nãy còn nghĩ đến sau này sẽ làm khổ sở đứa bé này, Tần Thanh Miểu cuối cùng hiểu được băn khoăn của mình có chút dư thừa.
"Ân....". Từ khoang mũi tràn ra một tiếng ngâm, hai tay ôm chặt người ở phía trên, Cố Úc Diễm ngửa đầu nhắm mắt lại, liều mạng cắn môi.
Chậm rãi duỗi ngón tay xâm nhập vào thân thể nàng, nữ nhân phía trên cũng khẽ cắn môi, trên mặt sớm đã không còn vẻ khiêu khích, cũng không giống vẻ binh thản như thường ngày, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, thẳng đến khi nghe được Cố Úc Diễm rên một tiếng, mới dừng lại, hơi hơi nhíu mày, "Rất đau sao?"
"Ngô....". Mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt ôn như cực kỳ lo lắng của Tần Thanh Miểu, gánh nặng trong lòng Cố Úc Diễm cuối cùng cũng được vứt bỏ, lắc đầu, "Miểu Miểu...em muốn...gần chị...."
"Ân...". Thấp giọng trả lời, hôn lên cánh môi tối hôm nay đã bị mình chà đạp đến sưng đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng giật giật, liền nghe được Cố Úc Diễm cúi đầu ngâm lên, một lát sau, tiếng ngâm dần trở nên mê người, mà người kia lúc này vừa là bị đau nên rên, vừa bị cảm giác khó nhịn giày xéo thân mình.
"Ân...". Lại một tiếng kêu nhỏ, nhịn trong chốc lát, chung quy không thể nhịn nữa, Cố Úc Diễm ôm chặt lấy Tần Thanh Miểu, thanh âm ẩn ẩn mang theo khóc nức nở, "Miểu Miểu..."
"Ha ha....". Ngón tay chôn ở trong cơ thể nàng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, Tần Thanh Miểu ngưng mắt nhìn phản ứng của Cố Úc Diễm, thấy vẻ mặt nhỏ nhắn luôn luôn vô lại hay vô tội dần dần trở nên xinh đẹp, trong lòng trào ra từng đợt lửa nóng, tốc độ ra vào lại càng nhanh hơn nữa.
"Ách...A...". Lại một trận kêu rên không thể khắc chế được, bụng dấy lên một cỗ nóng, hai tay Cố Úc Diễm dùng sức ôm lấy Tần Thanh Miểu, giống như là cố gắng ôm lấy cái phao cứu sinh, đầu óc trống rỗng leo đến đỉnh núi.
Vài giọt mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống, Tần Thanh Miểu rút ngón tay ra, nhìn Cố Úc Diễm thở phì phò từ từ nhắm mắt lại, nhịn không được lắc lắc tay, giơ mày liễu lên, nghiêng người qua ôm lấy nàng.
Nguyên lai ở vị trí chủ động, cũng thực mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.